img

Những quả quýt tròn mọng trong chiếc giỏ mình để đằng kia, khi tỉnh giấc cậu có thể ăn vài quả, phần còn lại cậu cứ để dành sang ngày mai, hoặc sang ngày kia...

Nếu sợ hỏng, cậu có thể cho quýt vào tủ lạnh. Ngày mai mình sẽ mang lê và hoa thạch thảo đến, cậu không phải lo chiếc bình trên kệ sẽ không có hoa. Và khi cậu mở mắt, những cành hoa thạch thảo sẽ thay mình gửi đến cậu lời chào buổi sáng bằng làn hương dịu ngọt trong lành.

Thời tiết của buổi sớm nay trong lành quá! Như thể bầu không khí trong trẻo vào buổi đầu chúng mình gặp nhau. Những ngày thu mênh mang làn gió khẽ, lẫn vào hương vị mộc mạc của quả hồng và thức quà ngọt ngào gói trọn trong chiếc lá sen xanh non. Mình mua một gói cốm xanh, cô bán hàng khen mình dễ thương nên còn tặng thêm cho mình một quả chuối sứ.

Ngày hôm đó mình đến thư viện của trường để ngủ, vì mình đã thức suốt đêm để “cày” lại series Anne with an E trên Netflix. Sao mình lại ghét con bé Josie Pye nhỏ mọn ấy đến thế!

Đến phân cảnh nào có sự xuất hiện của Josie Pye, mình đều đánh mắt lảng đi chỗ khác. Cậu có thể nghĩ tính cách mình trẻ con, nhưng thật sự mình không thể chấp nhận những lời nói và hành động mà nó đã gây ra với Anne.

Mình ngủ say đến nỗi không biết đã quá giờ nghỉ trưa. Trong giấc ngủ mê man chập chờn, âm thanh của tiếng kéo ghế, giọng mọi người í ới gọi nhau khiến mình bừng tỉnh.

Mình kéo vội chiếc cặp để dưới chân, lục tìm điện thoại. Sau đó, mình bật cười khanh khách vì dòng thông báo của nhỏ lớp trưởng nhắn trong group chat: “Chiều nay do cô có việc bận đột xuất nên cô cho lớp mình nghỉ nhé các bạn”.

Có vẻ như tiếng cười “có duyên” của mình đã làm ảnh hưởng đến một vài bạn còn ở lại thư viện và sau đó là ánh mắt khó chịu của cô thủ thư khi mình đến trả chìa khóa tủ đồ cá nhân.

Thật lạ làm sao, người bạn đối diện mình lại không biểu lộ một tí cảm xúc gì rõ ràng. Cậu hơi nghiêng đầu chăm chú đọc một tuyển tập thơ của Alfred Tennyson.

Mình trộm nghĩ, chắc cậu phải yêu văn chương lắm, vì hiếm khi mình trông thấy một bạn đến thư viện, dành quỹ thời gian ít ỏi để nghiền ngẫm những tác phẩm văn học kinh điển.

Hoặc đó chỉ là suy nghĩ ngây dại của mình thôi. Bởi lúc nào đến thư viện mình đều có một mục đích rõ ràng và hầu hết những ngày ấy, quang cảnh xung quanh mình cũng hòa chung một mục đích như thế - giấc ngủ an lành ngắn ngủi đã xua mọi áp lực, phiền não bay xa.

Mình rời đi nhưng vẫn cố tình ngoái nhìn vào khung cửa sổ. Những tia nắng vàng nhạt chiếu xiên qua ô kính, có vài chiếc lá khô từ tàng cây vợi lá theo gió cuốn bay vào phòng, và rồi rơi nhẹ tênh xuống chiếc bàn dài. Cậu vẫn tập trung đọc những bài thơ chưa được chuyển ngữ, mặc kệ chiếc lá có “tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng”(*) sẽ sàng ghé thăm.

* * *

Cậu nói, hôm ấy mình ngủ rất say. Trông mình cứ như thể thiếu ngủ mấy ngày liên tiếp. Mình cúi đầu ngượng nghịu:

“Không gian ở thư viện yên tĩnh quá. Cô thủ thư còn điều chỉnh máy lạnh ở nhiệt độ vừa phải nữa chứ, nên mình cứ thế mà thiêm thiếp ngủ lúc nào chẳng biết”.

“Thì ra là vậy”...

Cậu mỉm cười đáp bâng quơ, mắt vẫn chăm chú nhìn những tấm ảnh macro chụp hình giọt sương, lá cỏ treo ở tiệm cà phê Long Lanh.

Dù ở bất kỳ đâu, khi đã tập trung vào điều gì, cậu luôn thực hiện tất cả bằng sự tỉ mỉ chuẩn xác đến từng chi tiết. Do tính mình vốn hời hợt, bộp chộp nên đôi lúc nhìn vào cậu, mình thấy bản thân cần phải nỗ lực thay đổi nhiều hơn.

Truyện ngắn Mực Tím: Giấc đông- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Hai đứa mình cùng gọi matcha latte; cốc của cậu vẽ hình lá phong, cốc của mình vẽ hình hoa hướng dương. Mình nhanh nhảu nâng cốc lên uống và rồi hoa hướng dương trở nên nhòe nhoẹt. Ít giây sau, cậu cũng làm cho chiếc lá phong không còn hình thù ban đầu. Bất chợt, cậu nở một nụ cười quá đỗi dễ thương:

“Môi mình có dính chút kem nào không?”.

“Có một chút, để mình lau cho cậu”.

Chẳng hiểu sao, ngay lúc này, mình nhận thấy cậu thật tinh nghịch và hóm hỉnh. Bao vẻ già dặn và khiêm tốn bỗng chốc lặn trôi mất tăm, giờ chỉ còn đứa bé con có đôi mắt trong veo ngơ ngác ở lại.

Chúng mình gọi thêm hai phần bánh Tiramisu dâu và chanh dây. Cậu thích vị chua dịu của bánh chanh dây ở đây, không quá ngọt và cũng không quá nổi bật.

Cậu giải thích, nếu không quá nổi bật thì mình sẽ không dễ tung hô nó lên tận trời mây hoặc tìm lý do hạ thấp giá trị của nó. Những lời cậu nói quá “cao siêu” so với khả năng tiếp nhận của mình.

Mình chỉ biết vì trước đây có vài người bảo bánh khá ngọt nên chủ tiệm yêu cầu thợ làm bánh gia giảm lượng đường cho phù hợp. Hôm nay khi quay lại, mùi vị bánh của tiệm đã được cải thiện đáng kể rồi.

Tiệm cà phê đang mở nhạc của Yiruma. Cậu bảo mỗi lần cậu nghe những bản dương cầm đầy ý vị của Yiruma, lòng cậu xốn xang nhớ về câu chuyện tình đầu thuần khiết giữa hai người bạn có cùng chung một cái tên.

Mình lặng nghĩ tình yêu non trẻ nào cũng thật tươi đẹp và tan nhanh như cơn mưa rào chóng qua. Dù mong manh là thế nhưng cơn mưa ấy đã làm nên một thanh xuân rực rỡ ngọt ngào.

“Điều cậu nói khiến mình liên tưởng đến truyện và phim của Cửu Bá Đao”. Mình thành thật chia sẻ.

“Ừm, truyện và phim của Cửu Bá Đao, Shunji Iwai và... nhân vật Anne Shirley”. Cậu chậm rãi nói.

Mình định thắc mắc về sự xuất hiện của Anne trong câu nói của cậu. Vì sau này Anne đã có được hạnh phúc ở chính tại mối tình chớm nở thuở đầu thanh xuân.

Nhưng suy xét một cách kỹ càng hơn, khi phải trải qua một hành trình đủ dài, Anne mới thật sự nhận ra tình yêu đích thực của đời mình và dốc lòng vun đắp mái ấm vẹn toàn yêu thương về sau.

Bỗng nhiên, từ sâu tận con tim, mình rất muốn được bảo vệ “cơn mưa rào tuổi trẻ” đẹp đẽ ấy. Vô tình trong những phút giây ngốc dại, mình đã chối từ cơ hội và khiến đối phương ngậm ngùi thất vọng. Bây giờ khi nghĩ về tháng ngày đã qua, mình vừa có cảm giác tổn thương, nuối tiếc lẫn cảm giác vừa gây tổn thương để rồi tạo nên niềm nuối tiếc.

“Dù sao, mọi chuyện cũng đã trôi qua...”.

Vẫn là lời an ủi mình có thể nói ra, tuy nó không khiến cảm giác cồn cào tan đi, nhưng ít nhất vào thời điểm đó, tâm hồn mình trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hai chúng mình rời khỏi Long Lanh trong lúc khách vào tiệm ngày một đông. Cậu choàng tay khoác vai mình, từng đợt không khí se se lạnh bắt đầu len sâu vào mọi ngóc ngách. Lúc đi ngang qua con một ngõ nhỏ, mình bất giác cảm thán.

“Hoa nguyệt quế nhà ai trồng tỏa mùi thơm thế nhỉ?”.

“Không biết nữa nhưng mùi thơm thật dễ chịu”. Cậu vui vẻ đáp.

Những ngày thu ít ỏi còn nán lại chốn nhân gian vẫn chờ hẹn bọn mình mỗi ngày cùng la cà rong ruổi từ lớp học, thư viện đến tiệm cà phê Long Lanh và cung đường ngập tràn nắng ấm.

Khi đến gần bờ hồ, hai đứa dừng lại và nhìn ngắm bản thân phản chiếu dưới chiếc gương soi trong vắt. Rồi tự dưng cả hai ngoác miệng bật cười như rồ, và sau lại tí tởn đùa nghịch nhau: mắt mũi cậu đang biến dạng kìa; ồ phải không, hay là mắt mũi cậu đấy, không phải mình đâu!

* * *

Những ngày ôn thi đội tuyển và tham gia các cuộc thi văn học được tổ chức trong thành phố khiến cậu kiệt sức. Có những buổi trống lịch, cậu rủ mình đến Long Lanh rồi tản bộ ăn kẹo bông gòn. Tuy thời gian không còn nhiều như trước, nhưng cậu vẫn vui tươi và trở về dáng vẻ cậu bé con hồn nhiên khi ở cạnh mình.

“Lá cây rụng nhiều quá cậu nhỉ? Đây có phải là cách mà mùa thu thầm gửi lời chào tạm biệt đến chúng mình không?”.

Cậu ngơ ngẩn hỏi. Rõ ràng cậu biết câu trả lời, thậm chí cậu còn có thể dẫn chứng dữ liệu phong phú từ Đông sang Tây để làm sáng rõ vấn đề. Mình nhận ra rằng, có những câu hỏi không nhất thiết cần một lời hồi đáp chính xác mà nó cần đến sự quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu chân thành.

“Có lẽ là thế thật. Mình nhớ hồi còn được sống cùng bà ngoại, vào mỗi đợt lá khô chất thành từng đống lớn, cuối ngày bà sẽ đốt lên, rồi thêm củi và sau đó bà vùi khoai mật mới đào ít ngày. Củ khoai vàng óng, ngọt lịm, thơm bùi”.

Cậu khẽ xoa vai mình rồi cả hai lặng lẽ bước đi trong ánh nắng chiều êm mượt. Trong làn gió thoảng, những cụm bồ công anh nhè nhẹ lướt bay. Và rồi một cánh bồ công anh bé nhỏ đậu xuống bộ lông trắng như tuyết của con mèo đang cuộn mình say ngủ bên vệ đường.

Truyện ngắn Mực Tím: Giấc đông- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

Vào một buổi sáng đầu đông, mình ngồi chờ cậu cùng đi học trước hàng rào phủ đầy hoa hồng leo. Trông thấy mình đứng lấp ló, chị cậu bước ra mở cổng rồi lo lắng bảo:

“Em đi học nhé, kẻo lại muộn giờ. Nó ốm rồi, chắc sẽ nghỉ học ít ngày đấy. Học hành gì mà không dành thời gian nghỉ ngơi”.

Trong giây lát, mình đột nhiên nhớ những lúc cậu bơ phờ mỏi mệt với tệp đề cương nặng trịch trên tay. Những lúc mắt cậu gần như díp lại và mơ hồ lẩm nhẩm chuyện đăng ký học thêm lớp tiếng Anh nói vào buổi tối.

“Giờ đây, cậu cần phải nghỉ ngơi cho lại sức. Mình tin những giấc đông ấm áp có thể giúp cậu phục hồi. Buổi chiều, mình sẽ ghé xem cậu đã đỡ hơn chút nào chưa”.

Nghĩ được như vậy, mình xốc lại ba lô rồi ung dung đạp xe đến trường. Ở hai bên đường, những cành cây khẳng khiu hầu như đã trơ trụi lá. Cậu nói đúng, mùa thu nói lời chào tạm biệt với chúng mình thật rồi!

* * *

Có thể với nhiều người bạn khác, họ sẽ không nhận thấy được một ấn tượng gì thật đặc biệt trong lần đầu gặp cậu. Thế giới ngập tràn mỹ từ và câu chữ giàu hình ảnh biểu trưng không mở rộng cánh cửa cho hầu hết những ai thiếu đi phần mong ước khám phá trí tưởng tượng sâu thẳm.

Đơn cử là mình, việc gạt bỏ nhiều cách hiểu đã khiến mình không thể mơ mộng nhiều hơn một cánh buồm.

Nhưng còn với cậu, mình tin cậu sẽ tìm được khơi xa, nơi có bầu trời và đại dương gặp gỡ; và những đàn cá chuồn tung mình lượn bay như thể những vì sao rơi.

Cậu đã để lại một vẻ đẹp kỳ diệu trong tâm hồn mình. Cho mãi đến sau này, như ngay tại khoảnh khắc mình ngắm nhìn gương mặt trong ngần của cậu chìm sâu vào giấc ngủ, một thảo nguyên xanh ngát đang trải rộng trước mắt mình.

Thanh âm của gió và côn trùng râm ran dịu nhẹ là thứ cho biết mình vẫn còn lạc bước ở thảo nguyên xanh thẳm mênh mang.

“Xin đừng ai kéo mình ra khỏi tâm hồn cậu. Vì chỉ có nơi đây, mình mới cảm thấy đủ an lòng. Mình nghĩ, mình giống như một vầng mây bồng bềnh lả lướt trên bầu trời tít tắp trùng xa. Cậu đã khiến cho vầng mây ấy cảm nhận được vẻ đẹp mong manh của mùa thu trước khi màu nắng vàng ươm ngả sang sắc lạnh của trời đông giá buốt”.


Chú thích:

(*): Câu thơ được trích trong bài thơ Đêm Côn Sơn của nhà thơ Trần Đăng Khoa.


HẢI NGUYÊN
PHÚC GIANG
NAM KHA
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Bộ sưu tập cặp đi học độc lạ của Trường THPT Võ Văn Kiệt vào ngày thứ 5 hạnh phúc

    Bộ sưu tập cặp đi học độc lạ của Trường THPT Võ Văn Kiệt vào ngày thứ 5 hạnh phúc

    Teen Trường THPT Võ Văn Kiệt đã có nhiều ý kiến sáng tạo, hài hước để thay thế chiếc cặp truyền thống trong Ngày thứ 5 hạnh phúc tại trường.

    Ngày thứ 5 hạnh phúc của teen Trường THPT Võ Văn Kiệt

    Ngày thứ 5 hạnh phúc của teen Trường THPT Võ Văn Kiệt

    Teen Trường THPT Võ Văn Kiệt (quận 8) đã có một "ngày thứ 5 hạnh phúc" với trải nghiệm không mặc đồng phục và không mang cặp sách đi học.

    Mê mẩn vẻ đẹp của hoa bằng lăng qua ống kính của chàng trai gen Z

    Mê mẩn vẻ đẹp của hoa bằng lăng qua ống kính của chàng trai gen Z

    Cứ vào độ giữa cuối tháng tư, những cây hoa bằng lăng trên tuyến đường quốc lộ 80 thuộc thị trấn Lấp Vò (Đồng Tháp) lại có dịp khoe sắc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Bên cạnh cậu, my dear!

    Truyện ngắn Mực Tím: Bên cạnh cậu, my dear!

    Chợt tôi nghĩ đến một bài hát về chuyến tàu thanh xuân của IU, bài hát ấy có thông điệp thế này: "Mùa xuân tuy ngắn ngủi nhưng rồi sẽ quay trở lại".

    Truyện ngắn Mực Tím: Gió theo lối gió, mây đường mây

    Truyện ngắn Mực Tím: Gió theo lối gió, mây đường mây

    Gió theo lối gió, mây đường mây. Rồi một ngày ở trời Tây xa lắc ấy, cơn gió kia vì phải lòng đám mây lang thang mà vượt biển quay lại, đẩy đám mây theo chân cùng mình rong ruổi khắp đất trời.

    Truyện ngắn Mực Tím: Đừng nói tạm biệt

    Truyện ngắn Mực Tím: Đừng nói tạm biệt

    Bởi với mình, bán đảo không chỉ đơn thuần là bán đảo, vì bán đảo có cậu. Chưa nói gì đến việc ra bán đảo, chỉ nghĩ đến hai chữ bán đảo thôi là mình đã bắt đầu nhớ cậu rồi.

    Truyện ngắn Mực Tím: Tiệm trà ở thiên đường

    Truyện ngắn Mực Tím: Tiệm trà ở thiên đường

    Hình như em ở trong tâm trí anh thì phải, ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Anh không chắc nữa nhưng khi em đi rồi, anh thấy nhớ nhớ thế nào ấy.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa hồng ửng nắng

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa hồng ửng nắng

    Sáng hôm sau, Giang rất bất ngờ khi biết tin người mình thích từ nay sẽ sang phụ đạo học tập. Trái tim cô đập liên hồi, muốn chối từ nhưng lại sợ mất cơ hội đặc biệt này.

    Truyện ngắn Mực Tím: Lời nhắn dành cho mây xốp trắng

    Truyện ngắn Mực Tím: Lời nhắn dành cho mây xốp trắng

    Tôi nhận lấy cây kẹo bông trên tay Tuấn. Hai má cậu ấy đỏ ửng. Sau lưng cậu, khoảng trời xanh lơ có vài đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Tự nhiên tôi cảm thấy, ừm, được gọi là mây xốp trắng nghe cũng đáng yêu, nhỉ?

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa Tigon trên ngón tay

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa Tigon trên ngón tay

    Lần này thì chúng tôi quay ra nhìn nhau, cơn gió ngang qua, quẫy tung bụi hoa Tigon để lại một bông rất nhỏ rơi xuống Nikita. Cậu đặt nó vào lòng bàn tay tôi.