img

Dương ngồi ngây ngốc trước giá vẽ, đôi mắt màu nâu lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Ráng chiều buông hờ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô nàng. Mái tóc dài được Dương quấn gọn sau gáy bằng một chiếc bút chì đã hơi mòn, tóc mai và tóc con rũ xuống trước trán và sau gáy.

Quang sang tiệm tạp hóa nhà Dương đổi bình nước mới, tiện thể rủ cô bạn đi chơi thì thấy Dương ngồi bất động như thế. Mẹ của cô là bà chủ một cửa hàng nhỏ, cả xóm ai cũng quen thuộc với nơi này.

Đứng trước cửa phòng cô bạn, cậu gõ nhẹ mấy cái vào tấm cửa gỗ, ấy thế mà vẫn không thấy ai hồi đáp. Không biết nghĩ gì, cậu liền đẩy cửa rồi rón rén lại gần, dùng hai tay che mắt Dương lại, chơi trò cũ rích.

"Hù! Đoán xem ai đây?".

"Á!", Dương giật mình kêu lên, theo phản xạ, cô bạn xoay người lại. Bàn tay nhỏ nhắn đang cầm cây cọ vẽ vô tình quẹt vào chiếc áo trắng của Quang, cậu nhìn vệt màu kéo dài trên áo, mặt méo xệch.

"Sao ngồi ngơ ra thế? Tâm hồn đang treo trên tầng mây nào rồi hả?".

"Đang thả hồn vào tranh rồi bị cậu kéo về hiện thực thì có".

Quang gom đống giấy vẽ bị lỗi trải đầy sàn nhà lại cho gọn, xong đâu đó mới ngồi xuống. Cậu lấy ra từ trong túi áo trước ngực một viên kẹo bạc hà, bóc vỏ rồi đưa tới trước mặt Dương.

Cô vui vẻ đặt cây cọ xuống, nhận lấy kẹo từ tay Quang. Cậu bạn vẫn luôn biết cách quan tâm người khác như thế. Dương cảm nhận sự ngọt ngào the mát đặc trưng lan tỏa trong miệng, dây thần kinh như được giãn ra. Chợt nhìn thấy vệt màu trên áo Quang, cô nàng chớp chớp mắt.

"Rồi xong, đi luôn cái áo phông. Tớ dùng màu acrylic, giặt không ra đâu". Cô chép miệng.

"Chẳng sao, trông cũng có điểm nhấn". Quang cười hì hì, trông cực kỳ ngố.

Truyện ngắn Mực Tím: Mặt trời nhỏ của Quang- Ảnh 1.

Minh họa: PHÚC GIANG

Dương nghĩ ngợi, không đồng ý mà bắt cậu bạn đưa cái áo phông để "sửa sai". Tất nhiên là Quang chẳng còn cách nào khác, đành chiều theo ý cô nàng.

Dương bắt đầu phác những nét chì trước, sau đó pha màu, chăm chú "múa bút" trên chiếc áo.

Trên người còn chiếc áo may ô, Quang cứ thế ngồi chống cằm, khoanh chân coi cô bạn thể hiện.

Cậu dõi theo từng nét cọ của Dương, mắt tròn mắt dẹt, không khỏi trầm trồ. Trong mắt như thể chỉ còn cô bạn đang từng chút, từng chút hoàn thành bức vẽ trên áo.

Đó là một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn được vẽ bởi màu vàng, nâu, xanh lá với nhiều sắc độ khác nhau, trải dài vô tận dưới nền trời xanh biếc, trông rất có hồn và tràn đầy sức sống.

Quang dường như còn cảm nhận được cả không gian khoáng đạt và hương vị ấm áp phảng phất đâu đây. Tới khi bị Dương vỗ cái "đét" vào lưng thì Quang mới hoàn hồn. Cậu giả bộ xoa xoa cằm rồi cười.

"Nếu hồi đó cậu được sinh ra thì người mà Leonardo da Vinci vẽ là cậu chứ chẳng phải nàng Mona Lisa".

Cô nàng đã quá quen với cái kiểu đùa này của Quang, không kiêng nể mà giơ chân đạp cho cậu một phát, cười giòn tan.

"Eo ơi biến về nhà cậu đi, sến quá!".

* * *

Quang còn nhớ khi chín tuổi, có một cô bé đã tự tin nói với cậu rằng: "Sau này tớ sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang!".

Nói xong, cô bé tiếp tục tập trung vào hoàn thành bức tranh vẽ một nàng công chúa xinh đẹp với bộ váy xòe màu hồng.

Đôi mắt cô bé sáng ngời, bàn tay mũm mĩm, trắng trẻo lấm lem đủ sắc màu vô cùng uyển chuyển. Lần đầu tiên trong đời, Quang thấy có một hình ảnh tỏa sáng hơn cả mặt trời, đó là Dương - mặt trời nhỏ ngồi cạnh bên cậu.

Mùa hè năm lớp mười một, có cô bạn lả đi trong giờ học, hại cậu phải cuống cuồng đưa lên phòng y tế.

Sau khi nghe cô y tá nói lý do là vì hạ đường huyết, Quang thật sự muốn cốc đầu cô bạn một cái. Hóa ra là cô ấy đã không ăn sáng để dành tiền mua dụng cụ vẽ tranh.

Cậu chưa từng thấy ai say mê một điều gì như thế, và dáng vẻ của một người nghiêm túc say mê với điều mình chọn thật sự rất tuyệt.

"Tớ chưa nói mẹ là tớ định theo ngành hội họa Quang ạ. Nhưng tớ sẽ chẳng bao giờ học kinh tế giống anh hai đâu, nhức đầu muốn chết!". Dương tinh nghịch nói với cậu. Giọng cô trong trẻo như tiếng gió, hòa vào nắng tháng ba rực rỡ.

Thế rồi cô nàng không chờ Quang phản ứng mà đạp xe đi trước, mái tóc dài buộc đuôi ngựa bay theo tà áo trắng. Quang nói với theo: "Chạy từ từ thôi, ngã bây giờ!". Cậu bạn bị bỏ lại phía sau với nơi ngực trái nóng ran, khi ấy Quang biết trái tim mình "không ổn" rồi.

* * *

Làm bạn của Quang, đôi khi Dương thấy "áp lực", cũng ngưỡng mộ người ta quá chừng. Cô nàng vẫn hay "cắm rễ" ở tiệm gà rán Vui Vẻ của nhà cậu.

Cô vừa gặm miếng cánh gà ngon lành, vừa nhìn cậu bạn tất bật chạy tới chạy lui, hết lụi cụi trong bếp thì lại đi giao hàng.

Tối đến mới dành thời gian để học nhưng Quang chưa bao giờ tụt khỏi top đầu lớp. Cô thầm nghĩ mẹ Quang sẽ phổng mũi tới mức nào khi có cậu con trai đảm việc nhà, giỏi việc học như thế cơ chứ.

Ra Tết, nắng cũng bắt đầu chói chang hơn, tràn qua những kẽ lá, lượn lờ qua ô cửa kính rồi đáp xuống căn phòng nhỏ của Dương. Dường như cái nắng hạ đã làm cô nàng chẳng còn tâm trạng mà... chill như mọi ngày.

Giờ đây cô phải dành nhiều thời gian để luyện vẽ hơn. Những bài vẽ trang trí màu, hình họa bắt đầu nhiều dần, xếp chồng cao tới hai gang tay.

Mẹ Dương chưa bao giờ thấy ánh đèn học len qua khe cửa phòng con gái tắt đi. Bà biết con gái đã rất nỗ lực để theo đuổi điều mà con muốn, và tất nhiên bà sẽ ủng hộ ước mơ của con.

Nhận được cái gật đầu đồng ý từ mẹ, Dương vừa vui mừng vừa tự tạo áp lực cho bản thân. Cô nàng chẳng bao giờ bỏ những bài vẽ sai, cô muốn xem mình đã tiến bộ như thế nào qua từng ngày.

Đêm mùa hạ, tiếng ve cũng đã dịu đi sau một ngày mỏi mệt, ấy thế mà có cô gái nhỏ vẫn đang tập trung ke màu, mồ hôi lấm tấm đầy trán, ly sữa mẹ để trên bàn học cũng đã cạn đáy.

Dù bận ôn thi nhưng thi thoảng Quang vẫn ghé nhà Dương để đưa một bọc gà rán còn tỏa ra hơi nóng, hất hàm nhét vào tay cô bạn: "Ăn đi, cậu mà ngất xỉu trước mặt tớ lần nữa thì coi chừng". Mùa hè ấy, có những tình cảm âm thầm như cây non, lặng lẽ nảy mầm, đến khi mỗi người phát hiện ra thì rễ của nó đã bén sâu trong lòng.

* * *

Quay đi quay lại, thoáng chốc đã đến ngày thi năng khiếu. Chiều hôm ấy, Dương thi môn bố cục màu. Quang đã hoàn thành kỳ thi đại học vào tuần trước, nhưng cậu chẳng thể buông lỏng trái tim đang treo lơ lửng ở chỗ cô bạn. Cậu sốt sắng như chính mình đang đi thi, bởi cậu biết cô gái ấy đã chăm chỉ như thế nào.

Truyện ngắn Mực Tím: Mặt trời nhỏ của Quang- Ảnh 2.

Minh họa: PHÚC GIANG

Vừa hoàn thành đơn hàng cuối cùng trong ngày, Quang vội phóng xe sang nhà cô bạn hỏi thăm tình hình. Nhưng có lẽ may mắn không đến với cô bạn nhỏ của cậu.

Mở cửa chào đón Quang là Dương với mái tóc xù và đôi mắt sưng húp. Cô nàng luôn vui vẻ và tràn đầy năng lượng giờ đây trông như mặt trời nhỏ bị áng mây che khuất.

Hóa ra trong lúc làm bài thi, Dương đã lỡ làm đổ màu ra bài vẽ của mình. Cô vẫn nhớ như in cảm giác bất lực và nén nước mắt sắp trào ra để tô lại những mảng màu bị lem nhem.

Cô luống cuống tới mức khiến tay bị cứa vào bay lấy màu, ứa máu. Tiếng chuông thông báo ba mươi phút cuối vang lên, Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng hoàn thành bài thi một cách tốt nhất có thể.

"Tớ thật sự thất vọng về bản thân. Bao nhiêu công sức lại đổ sông đổ bể vì sự vụng về của tớ...". Cổ họng Dương khô khốc, giọng nói run run và đôi mắt to tròn phủ một tầng nước.

Lớn lên cùng nhau, chưa bao giờ Quang thấy Dương ở trạng thái "kém" như thế này. Trái tim cậu rơi lộp bộp. Cậu không đành lòng nhìn cô bạn nhỏ của mình như thế này. Quang khẽ cầm lấy tay cô kiểm tra vết thương, sau khi thấy đã được xử lý và dán băng cá nhân sạch sẽ cậu mới yên tâm.

"Còn nhớ không, vệt màu cậu để lại trên chiếc áo trắng của tớ ấy? Đó là điều mà cậu không mong muốn.

Nhưng rồi cậu đã thêm vào những màu sắc để nó trở thành chiếc áo đặc biệt". - Quang dừng một chút rồi lấy cây bút chì đang nằm trên bàn, chuốt lại cho nhọn, rồi quấn lại mái tóc rối bời của Dương. Cậu tin Dương sẽ vượt qua.

"Tớ hy vọng đây chỉ là một chút khó khăn trên con đường đã chọn, cậu sẽ không nản lòng và tiếp tục biến nó thành những điều tuyệt vời như cậu đã làm".

Nhìn vào đôi mắt kiên định của Quang, Dương im lặng không nói gì. Nếu thường ngày, chắc hẳn cô sẽ trêu cậu là lấy đâu ra mà lắm "triết lý" thế chứ, nhưng giờ đây trong lòng lại như có dòng nước ấm áp chảy qua. Cô nàng khẽ gật đầu.

Tối đến, mẹ Dương đem ly cacao nóng vào phòng con gái, rồi khẽ xoa đầu cô. Cho dù kết quả có ra sao thì bà vẫn tự hào vì con đã cố gắng hết sức mình.

Nhìn con gái nhỏ nằm yên trong chăn, cuối cùng bà cũng an lòng khép cửa rồi tắt đèn, nhẹ nhàng ra ngoài. Dương cũng xốc lại tinh thần để ngày mai thi môn vẽ hình họa. Cô thiêm thiếp ngủ sau một ngày dài mỏi mệt.

Sáng hôm sau, Dương ra khỏi nhà từ sớm. Cô nàng thả lỏng cơ thể để làn gió thanh khiết buổi sớm mai mơn man đôi má, lành lạnh, khoan khoái.

Đến phòng thi, Dương bỗng thấy bình tĩnh đến lạ kỳ. Giờ làm bài thi bắt đầu, xung quanh chỉ còn âm thanh bút chì mài trên giấy phát ra tiếng xoẹt xoẹt.

Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, ngọn lửa trong lòng các sĩ tử đều bừng bừng, ai nấy đều dồn hết sức vào bài thi quan trọng, mồ hôi rịn ra lấm tấm đầy trán. Rất may là bài thi hôm nay Dương làm suôn sẻ và khá tốt.

Mười ngày chờ đợi kết quả, Dương cứ lơ đễnh không tập trung nổi vào việc gì. Chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ không thể đặt chân vào ngôi trường hằng mơ ước, đôi lúc Dương muốn khóc, rồi lại cảm thấy rối bời vô cùng. Quang nhìn cốc sữa chua đánh đá tan thành nước trước mặt, kéo Dương đứng dậy.

"Ngốc, cứ ngồi đấy thì cũng không hết lo đâu. Đi giao gà với tớ không?". Hai đứa cứ thế ngồi lên con xe cup chạy lòng vòng khu phố.

Quang uống xong chai nước suối, còn chưa kịp vứt đã thấy một cậu nhóc đen nhẻm, bẽn lẽn hỏi xin chai nước rỗng, sau vai còn có một chiếc túi đựng đầy chai nhựa.

Quang lấy thêm một phần gà rán đưa cậu nhóc, đôi mắt cậu bé sáng rỡ, liên lục cảm ơn rồi chạy vụt đi, còn vui vẻ mà nhảy chân sáo.

Hương dầu gội bạc hà thoang thoảng của Quang vờn quanh chóp mũi làm Dương thôi suy nghĩ vẩn vơ. Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng.

Bác lao công làm việc cả ngày tới tối mịt, cụ bà tóc đã bạc nhưng vẫn đẩy xe hàng lớn để bán, cậu bé nhỏ gầy bước đôi chân trần, nhặt nhạnh những chai nhựa bỏ không...

Khoảnh khắc mà Dương nhận ra mọi người đều đang từng ngày cố gắng không ngừng, vậy thì tại sao cô phải buồn mãi về những điều đã qua rồi chứ. Cứ cố gắng thôi, nếu không đậu nguyện vọng một, thì lại ôn để sang năm thi tiếp.

Thế rồi mặt trời nhỏ của Quang cũng tỏa nắng trở lại, Dương nở nụ cười.

"Này ông chủ nhỏ, mai bày tớ chiên gà đi, đề phòng trường hợp tớ "tạch" thì còn có việc làm vào những ngày rảnh rỗi chứ!".

QUỲNH XUÂN
PHÚC GIANG
NAM KHA


Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Tản văn Mực Tím: Khi mẹ thay đổi

    Tản văn Mực Tím: Khi mẹ thay đổi

    Đấy, rõ ràng là tình yêu của mẹ dành cho con cái đâu có vơi đi mà đứa con ngốc nghếch của bà cứ phải lo sợ điều viển vông? Nó thậm chí còn được nhân đôi, nhân ba để vừa đủ san sẻ thêm cho một người không kém phần quan trọng khác.

    Hùng tráng lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ

    Hùng tráng lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ

    Lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm trọng thể 70 năm Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ 'lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu' diễn ra sáng 7-5 tại sân vận động tỉnh Điện Biên.

    Tuổi trẻ Thành phố hướng về Điện Biên: Hành trình tri ân và tự hào

    Tuổi trẻ Thành phố hướng về Điện Biên: Hành trình tri ân và tự hào

    Tuổi trẻ TP.HCM với niềm tự hào và tri ân sâu sắc đã tổ chức nhiều hoạt động ý nghĩa phát huy sức sáng tạo, xung kích chào mừng 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (07-5-1954 - 07-5-2024).

    Truyện ngắn Mực Tím: Người mang chữ

    Truyện ngắn Mực Tím: Người mang chữ

    Sau Khuê và Tân có thêm tiếp bốn thầy cô nữa mang chữ về cù lao, hứa hẹn những trang vở mới đầy chữ. Chú Bảy vui hết biết, chú hướng mắt nhìn về đất liền, thầm nghĩ: "Hổng biết hai cái đứa này nó có bỏ cù lao hông nữa...".

    Truyện ngắn Mực Tím: Năm phút để gặp cậu

    Truyện ngắn Mực Tím: Năm phút để gặp cậu

    Đó là lúc tôi hiểu ra rằng: "Trưởng thành là khi bạn nhận ra bạn nghĩ về một ai đó. Nhưng thay vì nhắn tin hay trò chuyện dồn dập, bạn lặng lẽ học và làm việc. Tình cảm không nhất thiết cần quá lý trí".

    Truyện ngắn: Chỉ là bạn thân thôi!

    Truyện ngắn: Chỉ là bạn thân thôi!

    Bởi vì lúc câu chuyện được kể đến đây, có hai biến chuyển đã xảy ra. Biến chuyển thứ nhất là: Trâm vừa mạnh dạn đăng ký ngôi trường yêu thích "Đại học Dược Hà Nội" làm nguyện vọng một. Còn biến chuyển thứ hai là: mối quan hệ giữa Trâm và Việt thực sự có bước tiến mới.

    Bộ sưu tập cặp đi học độc lạ của Trường THPT Võ Văn Kiệt vào ngày thứ 5 hạnh phúc

    Bộ sưu tập cặp đi học độc lạ của Trường THPT Võ Văn Kiệt vào ngày thứ 5 hạnh phúc

    Teen Trường THPT Võ Văn Kiệt đã có nhiều ý kiến sáng tạo, hài hước để thay thế chiếc cặp truyền thống trong Ngày thứ 5 hạnh phúc tại trường.

    Ngày thứ 5 hạnh phúc của teen Trường THPT Võ Văn Kiệt

    Ngày thứ 5 hạnh phúc của teen Trường THPT Võ Văn Kiệt

    Teen Trường THPT Võ Văn Kiệt (quận 8) đã có một "ngày thứ 5 hạnh phúc" với trải nghiệm không mặc đồng phục và không mang cặp sách đi học.

    Mê mẩn vẻ đẹp của hoa bằng lăng qua ống kính của chàng trai gen Z

    Mê mẩn vẻ đẹp của hoa bằng lăng qua ống kính của chàng trai gen Z

    Cứ vào độ giữa cuối tháng tư, những cây hoa bằng lăng trên tuyến đường quốc lộ 80 thuộc thị trấn Lấp Vò (Đồng Tháp) lại có dịp khoe sắc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Bên cạnh cậu, my dear!

    Truyện ngắn Mực Tím: Bên cạnh cậu, my dear!

    Chợt tôi nghĩ đến một bài hát về chuyến tàu thanh xuân của IU, bài hát ấy có thông điệp thế này: "Mùa xuân tuy ngắn ngủi nhưng rồi sẽ quay trở lại".