Bồ công anh trước gió

Thứ ba, 21/07/2020 21:34 (GMT+7)

Chẳng có gì kết thúc khi ước mơ vẫn còn hiện hữu. Vì vậy, mỗi ngày hãy sống thật tốt và thay tớ hoàn thiện những ước mơ vẫn còn đang dang dở.

* * *

Vào một buổi chiều đẹp trời của tháng năm mùa hạ, khi nắng chẳng còn gắt gỏng và mây bay nhẹ bẫng trên bầu trời. Tôi vô tình gặp Gió. Vào ngày trời lộng gió nhất của mùa hè. Từ đấy, tôi liền gọi cậu ấy là Gió.

Gió là người khác biệt và cũng là người đặc biệt nhất tôi từng gặp gỡ. Nói sao nhỉ, trông cậu ấy lúc nào cũng bình thản và tự do, hệt như áng mây trời, cũng vừa hệt như những cơn gió thoang thoảng, mang sự mát mẻ và phóng khoáng thổi vào một góc nhỏ trong tim tôi, cuốn bay những bụi bẩn và gội rửa tâm hồn trở nên tự do hơn.

Lần đầu tiên tôi gặp Gió, chính là ở quảng trường cách trung tâm thành phố không xa. Cậu ấy ngồi ở băng ghế đá, vừa gảy đàn guitar vừa hát. Bản nhạc jazz cũ kĩ và nhẹ bẫng, mang đôi nét nên thơ và buồn bã trượt vào tai tôi, khiến tôi chẳng còn suy nghĩ về việc rời đi. Gió hát rất hay, giọng tuy trầm nhưng ấm áp, mang lại cảm giác vừa cuốn hút vừa lạ lẫm khiến cho người nghe phải tò mò. Tôi đứng phía đối diện Gió, nhắm mắt và thả hồn theo bài hát. Cơ thể lúc ấy như biến thành những nốt nhạc, tự do tự tại vẽ nên một bài tình ca.

Lần thứ hai tôi gặp Gió cũng là ở quảng trường nằm sau lưng khu thương mại sầm uất. Gió không còn gảy đàn và hát, bản nhạc jazz cũ kĩ chẳng còn vang bên tai và len lỏi vào trái tim những cảm giác thật lạ. Nhưng Gió vẫn khiến tôi phải dừng bước, vì khúc nhạc sâu lắng và mang đôi nét buồn bã phát ra từ cây sáo trúc trên tay. Tôi không biết chính xác đó là đoạn nhạc gì, chỉ nghe liền thấy buồn, nỗi buồn như thấm đẫm vào tim. Len lỏi vào trong những mảnh tâm hồn nhạy cảm nhất. Một lần nữa, tôi đứng phía đối diện Gió, chăm chú nghe cậu ấy thổi sáo, và len lén rơi nước mắt.

Lần thứ ba tôi gặp Gió, là ở cô nhi viện. Đúng vậy, chính là ở trại trẻ mồ côi đó. Gió là tình nguyện viên. Lúc thấy tôi, Gió chủ động nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười hiền và ấm áp, cũng rực rỡ như nắng đầu hè. Tôi không nghĩ Gió nhận ra tôi, nhưng cậu ấy rất thân thiện với mọi người. Gió luôn cười, làn da trắng xanh và đôi mắt hiền lành. Nhưng kì lạ ở chỗ, Gió lúc nào cũng lấy tóc che đi một bên mắt, mặc dù mắt cậu ấy rất đẹp, khiến một đứa con gái như tôi cũng phải ghen tị.

Tôi không quá quảng giao, tính cách có phần cổ quái và trầm lặng. Đầu năm cấp ba khi thay đổi môi trường mới liền bị sốc và rơi và trầm cảm nhẹ. Từ đấy trở đi liền mẫn cảm với người lạ và ít nói hơn hẳn bình thường. Nhưng đối với Gió, khi nhìn thấy cậu ấy, tôi thấy tim mình lạ lẫm. Gió mang đến cảm giác rất an toàn, cũng rất tin cậy khiến tôi chẳng chút nghi ngờ mà mỉm cười đáp lại nụ cười của cậu ấy. Trước khi rời khỏi, Gió hẹn tôi ngày gặp lại.

Ba mẹ biết rõ tính cách của tôi, nên đã đăng kí cho tôi vào các hoạt động thiện nguyện xã hội. Với mục đích khiến tôi vui vẻ hơn. Việc đến thăm trại trẻ mồ côi cũng nằm trong lịch trình hoạt động và di chuyển của nhóm. Nên việc trở lại cũng khá khó khăn vì chúng tôi còn phải làm nhiều việc khác chứ không phải chỉ đến thăm và chơi với đám trẻ mỗi ngày.

Tính như vậy, nhưng tôi vẫn quay lại vào ngày mai, khi mặt trời đang dần khuất bóng, nắng chẳng còn buông hững hờ bên kia sườn núi. Mọi khung cảnh cứ trôi thật chậm và bình dị. Hệt như những lần gặp gỡ giữa hai chúng tôi.

Khi thấy tôi quay trở lại Gió có vẻ rất vui. Cậu ấy cười tươi nhìn tôi, trên tay bồng đứa trẻ nhỏ đang khóc. Cậu ấy liên tục hát, một bản tình ca nhẹ nhàng và cũ kĩ. Nghe rất hay và chẳng còn vương đôi nét buồn bã. Đám trẻ nhỏ gọi Gió là ba. Và cậu ấy thương đám trẻ như con của mình. Tôi không nghĩ một người trẻ như Gió, lại trách nhiệm và bao dung đến như vậy. Gió làm tất thảy mọi việc để đám trẻ không mang cảm giác thiệt thòi.

Tôi nhìn Gió ru đám trẻ ngủ bằng đoạn nhạc đã từng nghe cậu ấy thổi ở nơi quảng trường. Đám trẻ ngoan ngoãn ngủ sau khi đoạn nhạc kết thúc. Gió kéo tôi ra ngoài, chúng tôi đi dạo quanh vườn hoa và cùng trò chuyện. Tôi không nói nhiều, chỉ cười khi nghe Gió kể chuyện. Gió kể rằng cậu ấy đã chẳng còn đi học, gần như thời gian toàn bộ đều dành cho đám trẻ. Tôi hỏi cậu ấy vì sao. Gió cười, rồi nói rằng sớm muộn gì tôi cũng sẽ biết.

- Này, khi rảnh cậu đến đây được không, cùng tớ chăm nom đám trẻ. Tớ sẽ dạy cho cậu đàn guitar và thổi sáo. - Gió để nghị.

- Được thôi, và tớ muốn nghe cậu hát mỗi ngày. Những bản tình ca cũ kĩ ở quảng trường, và cả bài hát cậu hát ru đám trẻ mỗi đêm.

Tôi bắt đầu đến cô nhi viện vào mỗi ngày khi tan học. Mang một ít trái cây và đồ chơi cho đám trẻ. Mấy đứa nhỏ rất thích thú, mỗi ngày vào khung giờ quen thuộc mỗi lần tan học đều ra đứng trước cửa chờ tôi. Đám trẻ rất ngoan, hay bám người. Chẳng nghịch phá mà còn rất thông minh. Một số đứa học rất tốt phép toán, số còn lại có năng khiếu nghệ thuật. Đám trẻ nhỏ trông nhanh nhẹn, có khi hơn cả tôi, chẳng có đứa nào lầm lì ít nói. Chơi với đám trẻ khiến tôi chẳng còn hay thấy buồn. Và tần suất cười cũng nhiều hơn trước đây.

Vào mỗi ngày Chủ nhật, tôi thường đến và ở lại chơi với đám trẻ cả ngày. Sáng dạy học văn hóa, trưa sẽ ru ngủ và chiều thì dạy học về các môn liên quan đến nghệ thuật. Năm giờ chiều, chúng tôi ra mảnh vườn nhỏ trồng hoa và tưới nước. Cây hoa mau lớn và phát triển cực nhanh dưới sự chăm sóc nhiệt tình của đám trẻ cùng tôi và Gió. Gió tháo vát, cái gì cũng biết làm, từ xới đất gieo trồng những mầm cây non cho đến những giàn hoa đậu biếc đều từ tay cậu ấy mà nở rộ. Có một lần, khi đám trẻ ngủ hết, Gió chạy đến và xòe ra trước mặt tôi một nắm hạt giống, cậu ấy nói đó là hạt giống của hoa bồ công anh, chúng tôi sẽ trồng ở sân vườn nhỏ gần cây đậu biếc. Khi hoa trổ bông chắc chắn sẽ rất đẹp. Tôi gật đầu, suốt buổi trưa hôm đó, chúng tôi cùng nhau ươm mầm.

Tôi bắt đầu nói nhiều hơn, cười cũng tươi hơn hẳn. Không những tôi nhận ra những điều tích cực của bản thân mà đến ba mẹ và bạn bè của tôi cũng thấy vậy. Họ nói thích tôi ở hiện tại, và hi vọng bệnh trầm cảm của tôi được chữa dứt điểm. Những lúc ấy, tôi liền nghĩ đến Gió và đám trẻ, những người mang lại thay đổi cho tôi. Tôi cười vui vẻ, hát một đoạn nhạc jazz mà Gió đã hát cho tôi nghe mỗi ngày.

Tôi bắt đầu thoải mái hơn, không hẳn là gặp ai cũng bắt chuyện, nhưng ít ra đã chẳng còn cảm thấy ngại ngùng khi đối diện với người lạ. Bạn bè của tôi bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn bình thường, cũng thường xuyên mỉm cười khi nhìn thấy tôi đi giữa hành lang. Hay vô số lần khoác vai tôi và mời chào vào những cuộc họp nhóm.

Tôi đến, kể Gió nghe về những thay đổi của mình. Cậu ấy ngừng thổi sáo, mặt hiền hòa nhìn tôi.

- Có thể, những thứ nhỏ nhặt cậu mang lại, từng chút một thay đổi con người tớ. Cảm ơn cậu, Gió ạ! Chúng ta cứ như vậy nhé, mãi ở đây và chăm sóc cho đám trẻ cùng mảnh vườn đầy hoa này. Để mọi ước mơ trở nên thật rực rỡ như
chính cách cậu hiện diện và thay đổi cuộc đời tớ.

Gió trầm lặng, rồi vui vẻ gật đầu.

Tháng mười hai, trời lạnh và ướt át. Tôi quay lại cô nhi viện sau hơn một tháng ôn thi. Đám trẻ nhớ tôi đến nỗi ôm tôi không rời. Gió ngồi bên cạnh, mắt nhìn ra màn mưa trắng xóa ở bên ngoài cửa sổ, chẳng thấy phản ứng gì. Đến khi tôi chạm nhẹ vào vai, Gió mới sực tỉnh.

- Cậu sao thế?

- Không có gì, dạo gần đây hơi mệt.

Bồ công anh đã nở ra những đóa hoa đầu tiên, nhưng đều vì cơn mưa và trở nên ngập nước và tàn úa. Tôi nhìn công sức của mình, tiếc không thể tả. Gió đứng bên cạnh, bảo không sao, chúng tôi cùng trồng lại đợt hoa khác. Vài tháng nữa khi nắng vàng ươm, cây sẽ nở hoa và theo gió rợp trắng cả mảnh sân vườn. Nhưng khi hạt giống chưa kịp nảy mầm và trổ hoa, Gió đã trở bệnh, rất nặng. Nặng đến nỗi phải nhập viện điều trị và thở bằng máy. Làn da vốn xanh xao này chẳng còn chút sắc, đôi mắt cũng vì thế mà mờ đi. Đám trẻ rất nhớ cậu, còn tôi liên tục thấy lo. Vào một buổi chiều ngồi trong phòng bệnh, Gió đột nhiên lên tiếng.

- Nếu như có chuyện gì đó không hay xảy ra, cậu có thể hứa với tớ một chuyện được không?

- Cậu sẽ chẳng sao cả, mọi thứ điều rất tốt mà.

Gió cười, lắc đầu.

- Tớ hiểu cơ thể của mình. Nếu sau này không có tớ, hãy hứa rằng đừng bỏ rơi đám trẻ. Còn cậu, khi không có tớ cũng phải sống vui vẻ. Cậu cười đẹp lắm, đừng cứ mãi trầm mặc.

Tôi gật, khi ra khỏi phòng bệnh liền lặng lẽ rơi nước mắt.

* * *

Một ngày giữa tháng năm, bồ công anh cuối cùng đã nở. Đem khoảng sân nhuộm màu trắng xóa. Tôi đem một vài cành đến bệnh viện. Định bụng đưa cho Gió xem thành quả của cả hai. Nhưng khi đến nơi, bác sĩ thông báo Gió đã được người thân đưa về nhà, còn lại không rõ. Tôi đứng chết lặng nơi hành lang. Nhìn vào phòng bệnh và chiếc giường không người nằm. Rồi khẽ khàng nhắm mắt. Một cơn gió thổi ngang qua, mang những cánh hoa bồ công anh bay đi. Tiếp tục cuộc hành trình không điểm dừng bởi sự tự do tự tại.

Là cậu phải không Gió? Tớ hứa sẽ thay cậu thực hiện ước mơ. Chăm sóc đám trẻ và mảnh sân vườn. Mọi người sẽ chờ đợi ngày cậu trở về, chúng ta sẽ tiếp tục gảy đàn guitar và hát những bản nhạc jazz cũ kĩ, sẽ cùng cười và sống thật hạnh phúc.

18. Windd

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: