Sân chơi Ở đây có Tết: Hoài vọng người cũ, ủ một niềm thương

Thứ ba, 06/02/2024 07:43 (GMT+7)

Mực Tím giới thiệu bài viết tham dự sân chơi Ở đây có Tết có tác giả Nguyễn Văn Đức Anh (Huế).

Bạn có thể gửi bài tham gia sân chơi Ở đây có Tết qua email: muctim@tuoitre.com.vn

Khi tháng Chạp dặt dìu nghiêng mình rót cạn những ngày cuối đông, nắng hồng cũng bắt đầu lay mấy nụ hoa bung nở gọi xuân về sau bao ngày tàn phai, lay gọi cả những tâm tình ngược xuôi miền tâm tưởng.

Những hoài nhớ, ngóng trông ngày con về quê ăn Tết bất giác mà nhe nhóm trong lòng của bà mẹ quê như khí xuân rót khẽ bên hiên nhà. Nhưng sao, có những chuyến đi, có những lần cất gót mềm chẳng hẹn ngày về, để Tết vắt ngang tâm hồn, lòng người ở lại mòn mỏi một niềm riêng.

Sân chơi Ở đây có Tết: Hoài vọng người cũ, ủ một niềm thương- Ảnh 1.

Lối nhỏ vào nhà o tôi. Ảnh: ĐỨC ANH.

Tôi qua thăm o một ngày cuối tháng Chạp, bước vào nhà, mấy sợi khói gầy guộc bảng lảng dưới chái bếp hiên sau. Dáng o nhỏ gầy ngồi bên bếp củi leo lắt ánh lửa nấc nghẹn.

Ngọn lửa đỏ sưởi ấm cho cái lạnh cuối đông, sưởi ấm cho cả những tâm tình đang thổn thức trào dâng. Đi qua hơn nửa đời người, biết mấy dãi dầu, thê lương của bể dâu khiến bóng hình o nghiêng đổ theo thời gian.

Tôi thảng thốt, trời ơi đến cái bóng nhòe ảo ảnh cũng chẳng neo giữ nổi những hình dáng cũ xưa. Tháng năm đời người đành đoạn bào mòn đến rệu rã o tôi vậy sao?

Tay o đều đặn sên mứt gừng trên chảo nóng. Tôi hỏi o ở một mình rứa răng không mua mứt gừng ngoài chợ người ta bán cho khỏe, vừa đẹp lại ngon, chứ mần chi cho cực? O nói trong nụ cười hiền lành như đất: "Mần ri mà cúng cho mệ. Mệ bây lúc nớ ưng mứt gừng o làm lắm, với lại Tết một mình buồn tênh nên bày việc mần cho vui".

Câu nói nghe héo hon lòng mà thương thắt thẻo. Mùi nước đường đang queo sánh lại, hương gừng cay bốc nồng cả gian bếp nhỏ. Ấm lòng, ấm tình người bởi thứ hương đặc trưng của tết hay câu nói nghe thiệt tình và chân phương của o?

Đã hai mùa gió bấc hoang vu thổi xốn xang qua hiên nhà vắng, mệ tôi về với đất quê. Từ ấy, những cơn gió đều nghiêng theo một màu kí ức xa xôi, thổi qua bến vắng cô liêu trong lòng. O tôi không có chồng, chưa một lần sang ngang với người. O ở vậy lo cho mạ.

Nhớ những mùa Tết năm trước, tôi còn là thằng bé nhỏ xíu chạy lon ton qua o chơi. O luôn tất bật với bếp núc. O chu toàn từ trong nhà ra ngoài ngõ, nhưng hình như trong mắt mệ, o vẫn là đứa con gái còn ngây thơ cần chỉ bảo.

O làm luôn tay, mệ ngồi bên chỉ o từng việc nhỏ. Tôi nói mệ chỉ mần chi, o biết làm hết trơn mà. Mệ cười móm mém: "Ừ hi, o bây 50 tuổi rồi, mệ quên lửng".

O nói nhỏ vào tai tôi, cháu để mệ nói cho vui, mệ còn chỉ o là cái Tết đó nhà còn niềm vui. Nhỏ quá, tôi nào hiểu hết câu nói của o. Giờ mỗi lần thấy o đứng thiệt lâu bần thần trước bàn thờ mệ, nhỏ lệ lăn dài trên gò má già nua, tôi mới hiểu cái Tết có niềm vui là như thế nào.

Ngần ấy năm mệ từ biệt con cháu để miên di về cõi ngàn thương, cũng là ngần ấy nỗi buồn o ướp vào mỗi mẻ mứt gừng. Cố nhiên, tôi không tài nào đong đếm được hết những nỗi nhớ mênh mông trong lòng o mỗi khi Tết về, cũng như đâu ai đếm được mùa đông này có bao nhiêu cơn gió bấc thổi qua hiên nhà hiu quạnh.

Chỉ biết rằng trong sâu thẳm nụ cười của o chồng chất bao điều héo hắt của nỗi buồn cố quận. Trăm sợi tơ vấn vít đan xen vào lòng, rối ren như trăm mối tơ vò. Sợi nhớ sợi thương mãnh liệt lắm, chẳng để tâm thôi nghĩ, chẳng để lòng thảnh thơi…

O đưa tôi ăn thử một lát mứt gừng vừa tới độ trên bếp lửa nồng đượm. Trời ơi, ngon quá chừng. Mùi vị lát mứt gừng như đưa tôi về lại với những bàng bạc kí ức ngày ấu thơ.

Nhớ hoài kỷ niệm tôi lẽo đẽo theo chân o ngày cuối năm để xin ăn trước mứt gừng. Bất giác, tôi ứa nước mắt. O hỏi cay quá hở? "Dạ không, ngon dữ luôn o!". O cười hiền rồi bảo: "Bây như con nít, ưng thì Tết qua mà ăn, tha hồ. O chờ bây nghe".

Sân chơi Ở đây có Tết: Hoài vọng người cũ, ủ một niềm thương- Ảnh 2.

Trước nhà o, hoa mai nở rộ trên cành. Ảnh: ĐỨC ANH.

Có lẽ, o sợ nhất là sự cô đơn trong lòng mỗi khi Tết về. Đằm sâu trong ánh mắt ươn ướt của o toát lên một nỗi sầu khó tả, sầu như những giọt mưa cuối năm giăng mắc ngoài kia, chẳng nỡ làm ai ướt, chỉ khẽ khàng làm lòng người lắng lại trước niềm thương người cũ của năm xưa.

Năm cũ có thể chóng quên, nhưng nỗi nhớ niềm thương người cũ làm răng mà phôi phai được theo năm tháng, cũng bởi một điều đơn giản, tình thương có cũ bao giờ đâu.

Bến xe tấp nập những chuyến cập bến, những chuyến đò dọc, đò ngang trên con sông xứ mình lần lượt vào bờ, đưa những đứa con tha hương cầu thực về lại với cố xứ nặng nghĩa ân tình.

Niềm vui nhất của những bà mẹ quê là được đón con về, ôm con vào lòng bằng vòng tay chai sần mà thật bao la rộng lớn. Nhưng những phận đời như o tôi, Tết về chỉ làm lòng thêm hiu hắt trước cảnh xuân.

Cơn gió cuối năm đâu hẹn mà về thênh thang, thổi qua bao bể dâu đắng đót. Bản chất của gió se sắt là để lòng người biết thổn thức yêu thương, nhưng với o tôi, chỉ thấy gió mải miết ùa vào lòng bộn bề bao niềm thương nỗi nhớ.

O vẫn lẻ loi trong căn nhà quạnh hiu ngày xuân về. Mùng một Tết, khi khí xuân ngập tràn khắp nẻo đường thôn xóm, đong đầy trong lòng của mỗi người, tôi sẽ sang o, ngồi thật lâu bên tách trà nóng giao mùa, bên hương trầm ngào ngạt, cùng o tỉ mẩn, nhẫn nại gỡ từng mối tơ lòng bấy lâu.

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: