Truyện ngắn của Linh Xuân: Bức ký họa màu nắng

Thứ năm, 10/03/2022 07:36 (GMT+7)

Hiên được biết đến như là một đứa con gái tự kỉ, lầm lũi và đơn độc. Nó ít nói, lạnh nhạt, chỉ chừng như hững hờ quan sát xung quanh. Ở lớp, ngoại trừ Thủy, người đã chơi với nó từ hồi cấp hai, thì đối với ai nó cũng tỏ vẻ khó gần, chẳng mấy khi giao tiếp. Nó luôn đến lớp từ rất sớm, ngồi ở góc bàn cắm cúi đọc truyện của Rumiko Takahashi. Tan học, nó thường ra về khi lớp chẳng còn ai, lộc cộc trên chiếc xe đạp đã rỉ sét. Chiếc xe đạp này đã gắn với nó từ năm lớp 6, là ba nó mua, ngày ông vẫn còn khỏe mạnh và kiếm được tiền. Không phải như bây giờ, ba nằm nhà co ro, chì chiết cả nhà khi thân thành gánh nặng. Và trong số những cách tự hành xác, sự lựa chọn tàn nhẫn nhất của cơ số người đó là tìm đến rượu. Khổ mình, khổ gia đình. Ba Hiên cũng vậy.

Một ngày, thế giới của Hiên đùng cái không còn như cũ. Đó là ngày cô Hòa chủ nhiệm xếp lại chỗ ngồi, cho nó ngồi sau một thằng con trai. Thuận mắt nên thi thoảng nó ngước lên, bắt gặp bóng lưng gầy gò, xương xẩu, thoạt nhìn cứ cho người ta cảm giác cậu ta thiếu sức sống trầm trọng. Mọi chuyện lẽ ra cũng không có gì đáng kể nếu như giữa giờ Lịch Sử, đang yên đang lành, cậu bạn nọ không quay lại phía nó, cười hiền. Gương mặt nhỏ nhắn trông thật phúc hậu như có điều muốn nói. Nó dừng bút. Nghểnh mắt đợi chờ. Tranh, cậu bạn bàn trên, gãi gãi đầu, hỏi:

“Người tối cổ có quan hệ hợp quần xã hội, sống trong hang động, mái đá hay lều bằng cành cây, da thú; sống quây quần theo... gì nữa hả cậu? Cô đọc nhanh quá!”.

Hiên lúc đó dường như không chú ý lắm đến câu hỏi của cậu bạn vì mọi sự tập trung của nó đang dồn lên cái bàn tay đang gãi đầu. Bàn tay chỉ có ba ngón.

Cậu học trò hiền lành, lịch sự chìa quyển tập về phía Hiên, lặp lại câu hỏi một lần nữa một cách ngập ngừng.

Hiên nhìn những con chữ nhảy múa trong quyển tập trắng tinh, rất đẹp. Mẹ Hiên vẫn dạy, “nét chữ là nết người”. Những người viết được tuồng chữ rắn rỏi mà tròn trịa, tự do, phóng khoáng và không theo khuôn mẫu nào như vầy, thể gì cũng có khiếu vẽ tranh hoặc là người rất ưa nghệ thuật. Nó tự nhiên thấy ấn tượng cậu bạn ngay, nhưng vẫn tỏ vẻ hững hờ.

“…quan hệ ruột thịt gồm 5, 7 gia đình. Đó là bầy người nguyên thủy”.

“Cảm ơn Hiên nhé. Giọng Hiên hay thật. Tớ là Tranh”.

Cậu bạn nói xong thì quay mặt về bảng đen, lại cắm cúi viết, nhưng thể nào thì quyển tập Lịch Sử vẫn bỏ trống lỗ chỗ. Còn Hiên như đơ, cậu bạn này biết tên nó sao?

Tiết học kết thúc. Hiên định cất tập thì cậu bạn trước mặt lại quay xuống, gãi đầu.

“Hiên cho tớ mượn tập xem lại mấy chỗ nha!”.

Hiên im lặng, đưa tập cho cậu bạn. Mắt nó lại trân trân nhìn bàn tay trái cậu. Tại sao lại là ba ngón? Giống hệt bàn tay phải.

Đây là lần đầu tiên Hiên nhận thấy mình hiếu kì. Nụ cười rạng ngời của Tranh và đôi bàn tay gộp lại chỉ sáu ngón kia thực sự khiến đầu óc nó ám ảnh.

Viết xong, Tranh gấp tập, trả về cho chủ. Cậu cảm ơn bằng một nụ cười khiến Hiên hoang mang. Nụ cười đẹp quá. Trong trẻo vô ngần.

* * *

Cuối tiết Hóa là giờ ra chơi. Cả lớp tập thể dục giữa giờ xong thì đứa xuống căn tin uống nước, ăn mì tôm, người thì chơi đá cầu, nhảy dây…, cười nói ồn ào cả một khoảng sân trường rộng. Nắng áp má từng đứa, khiến những gương mặt tuổi thơ ngây càng thêm đỏ hồng.

Hiên không tham gia. Nó ngồi một góc và làm bài tập. Quyển sách Hóa học dùng cho chương trình nâng cao, luyện thi đại học này nó mua hồi tuần trước. Nó phải luyện giải đề thật tốt để còn thi vào Y dược. Đó là mơ ước của nó. Nhưng học bao lâu thì kết quả môn nọ cũng chỉ ở mức trung bình.

Hiên ngồi cắn bút. Đang ngoẹo đầu một bên và suy nghĩ, thì từ đằng sau cất lên một giọng nói nhỏ nhẹ, khiến nó giật mình.

“Bài này tớ biết cách giải nhanh, Hiên có muốn thử theo cách của tớ không?”.

Là Tranh. Cậu bạn vốn nổi danh là học sinh giỏi Hóa cấp tỉnh, được tuyển thẳng vào lớp chuyên Khoa học tự nhiên. Chả bù cho Hiên phải vất vả, nỗ lực ngày đêm mới vớt được tấm vé chót.

Câu hỏi ngõ có phần khiêm nhường của cậu bạn khiến Hiên thấy mình được tôn trọng. Nó im lặng. Mà im lặng nghĩa là đồng ý rồi. Nó hai tay chống cằm, nhìn Tranh giải Hóa nhàn tản như cưỡi ngựa xem hoa.

“Tớ học Hóa cũng được. Mai mốt Hiên có cần gì, nếu tớ có thể giúp, tớ luôn sẵn lòng”.

Cậu bạn lại cười. Cuộc sống của Hiên từ lâu đã là những ngày không có nắng, bỗng sáng bừng trở lại. Cái ý nghĩ sẽ kết thân và làm bạn với Tranh cứ thôi thúc Hiên. Nhưng có lẽ, do Hiên đã trốn trong cái vỏ ốc quá lâu ngày, nên bây giờ để bắt đầu cởi mởcũng phải cần nhiều can đảm.

Những ngày sau đó hễ lúc nào không ghi bài kịp là Tranh lại quay xuống hỏi mượn tập của Hiên. Ngược lại, Tranh luôn chủ động giúp Hiên những bài Hóa học khó nuốt. Bất kể bài toán nào, dù khó đến đâu, cứ qua tay Tranh thì đều trở nên dễ dàng.

Cứ nhẹ nhàng như vậy, Hiên và Tranh dần trở nên thân nhau. Hiên đề nghị Tranh dạy kèm Hóa cho nó, nó sẽ trả công bằng cách chép bài cho cậu. Nó rất muốn thi đậu vào Y dược.

Tranh cười nhất trí. Cậu bạn đã cẩn thận hệ thống toàn bộ công thức tính toán vào một tờ giấy cho Hiên.

Và đúng như ý nghĩ ban đầu khi Hiên nhìn thấy nét chữ của Tranh, Tranh là người có khiếu vẽ. Trong những giờ trống tiết, Hiên vẫn ngồi sau, len lén trộm nhìn cậu bạn vẽ một đóa sen. Màu trắng.

Càng dần, Hiên càng muốn biết về Tranh. Rất nhiều câu hỏi luôn xoắn lấy Hiên chưa lúc nào chịu biến mất khỏi tâm trí nó. Vì sao tay Tranh mỗi bên chỉ có ba ngón? Vì sao con trai mà tên Tranh? Vì sao Tranh lúc nào cũng vẽ sen trắng? Vì sao Tranh luôn có thể mỉm cười trước mọi rắc rối? Vì sao Tranh chưa bao giờ bực dọc trước những khó khăn mà đôi bàn tay ấy mang tới? Vì sao và vì sao? Cứ thế, Hiên bị quấn vào thế giới của Tranh, không thể thoát ra.

* * *

Hôm nọ tan học sớm, Hiên dắt xe đạp ra khỏi cổng trường thì trông thấy dáng gầy gầy, dong dỏng cao đang đi thong dong. Không hiểu sao, nó cứ thả bước chân mình theo Tranh. Nơi cậu bạn đến là ngôi chùa nằm dưới chân cầu. Nhớ hồi học cấp hai, lớp Hiên đã mấy lần tổ chức đến đây thăm trẻ mồ côi và khuyết tật.

Hiên chắc Tranh là một thanh thiếu niên vừa lạc quan lại vừa tốt bụng. Nó đã tận mắt nhìn thấy cậu dạy học cho đám trẻ con mồ côi trong chùa bằng tất cả sự yêu thương, hài hước và chịu khó của một người anh. Cậu vỗ về từng đứa, hiểu ý từng em. Cậu ẵm bồng, vừa dạy chữ, vừa dạy hát, vừa ru bọn trẻ ngủ.

Thấy Hiên lấp ló, Tranh gọi nó vào, cùng cậu lượm lá cây, quét tước sau chùa. Cậu rôm rả kể chuyện ngày trước, cậu từng là đứa trẻ mồ côi lớn lên tại đây. Hiên cứ say sưa nghe vừa đi vừa nghĩ mãi, nghĩ mãi và rồi… nó vấp. Cú ngã khiến nó đau điếng.

Tranh đưa nó về. Nhà Hiên nằm trong con hẻm nhỏ mà hễ mưa, nước sẽ ngập đến bắp chân.

Hiên vừa về đến trước nhà, ghé mắt qua khe cửa khép hờ đã thấy hỗn độn trong sân. Đồ đạc trong nhà bị giật ném tứ tung. Ồn ào. Nó ôm đầu bỏ chạy. Mặc cái chân đang đau, tập tễnh.

Nó lang thang xuống gầm cầu và gục khóc. Đây vẫn là nơi nó tìm đến mỗi khi ở nhà, ba nó mượn rượu để đập phá tan hoang. Nhà còn gì để đập nữa không hay chỉ còn xác thân mềm nhũn của hai mẹ con nó?

Người con trai đặt bàn tay chỉ ba ngón lên vai Hiên. Nó giật mình, ngẩng lên. Tranh giương ánh mắt hiền từ và vị tha nhìn nó.

“Lí do Hiên muốn học Y dược là gì?”.

Hiên quệt nước mắt. Nó nhìn vào sâu thẳm đôi mắt Tranh, tin cậy đáp.

“Để chữa dứt chứng dị ứng nước cá, tôm sống của mẹ tớ khi phải làm việc mười ba tiếng đồng hồ mỗi ngày trong xưởng thủy, hải sản đông lạnh. Để chữa lành cho những đôi chân bị tai nạn đến mức hoại tử, đừng để bị cưa đi giống ba…”.

Hiên nói đến đó, rưng rức khóc. Tranh ngồi bệt xuống bên cạnh nó. Cái cách cậu đan hai bàn tay vào nhau mà trông cũng thật đáng thương.

“Tớ thậm chí còn không biết ba mẹ mình là ai…”.

Im lặng. Không gian xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt đến lạ. Hiên không còn khóc nữa, nhưng cũng không nói được thêm lời nào. Tranh lại đưa nó về. Trên tấm lưng gầy gò mà vững chắc, cậu cõng nó đi thoăn thoắt.

Không khí trong nhà đã yên. Chắc là ba Hiên đã ngủ. Hiên thấy mẹ ngồi, thu nhặt những mảnh vỡ của miểng chén, miểng tô. Người đàn bà khắc khổ ấy, cả đời trọn vẹn hi sinh, chỉ biết chịu đựng, bao dung và hàn gắn.

“Hôm sau Hiên sang nhà tớ chơi, chọn mấy cuốn sách bài tập về luyện giải. Tớ cũng có đồ muốn cho Hiên xem”.

Hiên gật đầu và vào nhà. Bóng Tranh cao, đổ đầy trong không gian vắng ngắt. Giờ này ngoài phố lên đèn. Con hẻm nhỏ hứng được chút ánh sáng thừa của đường lớn, xoa dịu cái tối tăm của dãy nhà thuê, chủ yếu là công nhân nghèo.
Cuối tuần, Tranh dẫn Hiên về nhà cậu, một căn nhà gỗ trên diện tích khiêm tốn. Ở đó, Tranh sống với mẹ nuôi bên một mảnh vườn.
Tranh đưa Hiên vào phòng cậu. Căn phòng áp mái, nhỏ xíu, nhưng không thể nào tươm tất hơn. Căn phòng toàn sách, được sắp xếp gọn ghẽ trên kệ, áp vào vách gỗ. Hiên đứng cạnh kệ sách và xem chăm chú. Những quyển sách đủ thể loại, nhìn phát mê. Ở tầng dưới cùng, Hiên còn bắt gặp bộ truyện tranh mà nó hay đọc của RumikoTakahashi nữa.

Tranh ngồi bệt trước bàn, chiếc bút chì trên tay cậu đang di chuyển. Cậu vẽ. Mặc cho Hiên khám phá tủ sách và chọn những quyển nó cần.

Hiên đứng áp người vào vách gỗ, xoay mặt về phía Tranh, nhìn hình ảnh cậu con trai đang cố tập trung làm một việc gì đó cực kì nghiêm túc. Nó bất giác hỏi.

“Tranh, như trong từ “tranh giành”, phải không cậu?”.

“Không phải. Tranh trong từ “bức tranh””.

“Là kiểu ví cậu đẹp như tranh đó hả?”. Lần đầu tiên Hiên đùa, và cười.

Tranh ngừng. Ánh mắt buồn nhìn xoáy vào Hiên. Hiên cảm giác như mình đang xát muối lên vết thương nào đó của cậu bạn.

“Khi sư phụ lượm tớ, tớ nằm trong một bức tranh”.

Tranh lẳng lặng mở ngăn tủ dưới kệ sách, lấy ra một bức vẽ trên giấy lụa màu trắng. Cậu nhẹ nhàng tháo sợi dây vải, để lộ nét họa hình một bông hoa. Bên dưới bức tranh là nét chữ phượng múa rồng bay, đề tên của người có lẽ là tác giả vẽ nên nó.

Nguyễn Thị Bạch Liên.

“Mọi người nói, người phụ nữ có tên này là mẹ tớ. Chẳng biết có phải vì trót sinh tớ với đôi bàn tay dị hình mà bỏ tớ mồ côi...”.

“Nhưng sư phụ và mẹ nuôi tớ dạy, sống sao cho trọn kiếp người. Bởi nếu nhìn xung quanh, nhìn vào nhà nuôi trẻ mồ côi trong chùa, tớ chưa phải là người kém may mắn nhất. Hiên thấy rồi đấy, ở đó có nhiều em thiểu năng, không có tay, không có mắt, có em còn ngồi xe lăn nữa”.

Hiên vô thức rơi nước mắt. Những dòng không ngăn lại được. So với Tranh, nó vẫn còn may mắn hơn cậu nhiều.

Vừa lúc ấy thì cậu bạn phủi tay đứng lên. Bức vẽ vừa mới hoàn thành vẫn còn ướt mực. Tranh đưa nó cho Hiên.

“Tặng cho cậu. Hứa với tớ cậu sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc ngay cả khi không được chúc phúc. Vì cậu còn gia đình. Và cả tớ nữa”.

Hiên ngắm nhìn đứa con gái có gương mặt nhỏ nhắn trong bức kí họa, lòng dâng lên một nỗi xúc động. Nó vừa cười vừa khóc, khe khẽ gật đầu.

LINH XUÂN - Minh họa: MINH ĐỨC

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: