Truyện ngắn của Hoài Hương: Ô cửa sổ hoa tràn hương gió

Thứ tư, 08/12/2021 18:23 (GMT+7)

1.

Thành phố bị phong tỏa vì dịch bệnh, nhỏ được ba má gởi về quê nội, một miền bán sơn địa cách thành phố hơn trăm cây số, không khí trong lành mát ngọt, nhà nội lại có khu vườn trồng đủ thứ cây trái hoa cỏ mà nhỏ rất mê. Thế là từ một cuộc “giãn cách” tưởng chừng bị bắt buộc đầy buồn chán, thì nhỏ đã có hơn 100 ngày huy hoàng vui vẻ với những lộng lẫy bình minh, rực rỡ ban chiều, liêu trai hoàng hôn, với những yêu kiều bá mị của các loài hoa cỏ cây trái trong vườn.

Nhà nội chỉ có mình nhỏ là nhí nhất dù đã học tới lớp 11, ba là Út, nên các anh chị con của cô chú bác trong nhà đều lớn, đều đi làm hết, nên hàng ngày quanh quẩn trong nhà, ngoài ông bà nội chỉ có mình nhỏ. Mà hai nội thì luôn có những câu chuyện từ xưa xửa xừa xưa của hai người, kể hoài không hết, họ cứ ríu rít quân quýt bên nhau, để cô cháu gái tự do theo ý thích.

Và nhỏ, bắt đầu thú vui của mình là khám phá khu vườn của nội, mà nhiều lần trước từ thành phố về thăm nội, chỉ kịp ra ngắm nghía trầm trồ chút xíu là đã nghe kêu vào thưởng thức bao món ngon chính tay nội làm, nên lần nào về lại thành phố cũng tiếc chưa được chơi với hoa cỏ trong vườn.

Bây giờ thì tha hồ nhẩn nha, từ đám hoa cúc chúm chím nụ như những chiếc nút áo xinh xắn vàng nhạt khiêm nhường, lân sang khóm thược dược đỏ nhung khoe lớp lớp cánh xếp tròn đầy kiêu kỳ, rồi tới cụm hồng bạch thanh khiết mịn màng hé từng cánh hoa còn ngậm giọt sương long lanh, bên cạnh là một vạt cẩm tú cầu đầy mê hoặc e ấp với sắc màu lam nhạt, trắng ngà, tím phai, hồng loang…

Và còn nhiều loài hoa khác nữa, từ hoa dừa cạn tím, hoa mười giờ nhiều màu, giống như trải thảm hoa từng mảng vuông tròn đan xen, đến những loại hoa um tùm từng bụi như bông trang đỏ, bông giấy ngũ sắc, sử quân tử tím hồng, tigon hồng phai… chiếm mấy góc vườn, và những cây hoa sò đo cam, muồng vàng… cao lớn vươn cành tỏa bóng rợp cả một khoảnh.

Ảnh: PHƯƠNG BỐI

Nhỏ thích nhất cảm giác ban mai tinh khôi, gió nhè nhẹ lay động vài nhánh cỏ, mặt trời mới thả vài tia nắng mỏng manh đậu nhẹ xuống mấy chiếc lá làm ánh lên sắc cầu vồng lóng lánh, nhỏ nhón nhén bước ra vườn, khe khẽ chạm tay vào từng bông hoa như đánh thức chúng, thoáng mỉm cười tinh nghịch nâng một cành hoa, cảm giác như hoa giật mình choàng dậy, cánh từ từ bung nở, tỏa hương thơm thanh mát.

Đến tuần thứ hai, khi khám phá góc vườn phía tây, nơi có một cây hoa ngọc lan, đang lum lúp những búp hoa nhỏ xíu xanh ngắt, nhỏ phát hiện có một ngôi nhà lấp ló trong khu vườn khác, cách khu vườn của nội tầm 20 bước chân, được ngăn cách bởi hàng rào hoa dâm bụt. Ừ mà sao tới giờ nhỏ mới thấy, dù không biết bao lần ra khu vườn ngắm cây cỏ hoa trái, dù đi ngang đi dọc khu vườn khám phá suốt cả tuần qua, mà không phát hiện ra ngôi nhà đó. Điều làm nhỏ chú ý, mái nhà được phủ bằng cả một thảm hoa hồng dây rủ xuống mảnh tường có cửa sổ sơn màu xanh trời, nở đầy bông hồng cam tuyệt đẹp, phía dưới cửa còn tràn lan hoa là hoa với sắc hồng chen vàng rực rỡ thật mê li.

2.

- Nội à, ngôi nhà hoa hồng giáp với khu vườn nhà mình là của ai vậy?

- À, của cậu họa sĩ quê ở đây, mới du học nước ngoài về hơn năm nay.

- Sao con không biết ta.

- Con sao biết được, trước cậu ấy học trên thành phố, ít về như con. Cậu ấy mới cất ngôi nhà nhỏ đó để làm nhà vẽ tranh.

- Con muốn sang đó chơi có được không nội?

- Được, con thích hội họa và màu sắc, có thể làm quen… Mà chỗ góc vườn, kề bên nhà ấy có một cái cửa nhỏ tạo từ cây dâm bụt, con nắm chỗ thanh tre nhỏ nhích chút rồi kéo nhẹ nó ra là sang vườn nhà đó.

- Sao lại có cái cửa dâm bụt ở đó, nội?

- Cái cửa đó là do cậu ấy làm. Có lần, nội tưới cây, lỡ vấp té, cậu ấy tình cờ đi ra thấy, vướng hàng rào mãi mới qua đỡ nội vào nhà. Sau cậu ấy làm cái cửa, tạo hình bằng chính cây dâm bụt hàng rào, chỉ cần đẩy nhẹ. Nhờ vậy hai nội được cậu ấy giúp nhiều việc lắm. Mà con có sang, nói nội gửi lời cảm ơn hôm trước đã xin giống hồng dây…

- Đâu vậy nội? Sao con không thấy. Hồng dây í.

- Nội mới giâm xuống cái chậu sứ, để nó lên mạnh, mập mạp chút, nội mang ra trồng trước cửa, cho nó leo lên cổng… Nội làm sẵn cổng hoa cho mai mốt con lớn, nội gả chồng, rước dâu, khỏi mướn người ta cái cổng hoa nhựa cứng quèo.

- Hứ… Nội lo chi xa dữ. Mà con hổng lấy chồng đâu. Con sau này về đây ở với nội heng.

3.

Giống như lạc vào thế giới của hoa. Vườn nhà nội hoa đã nhiều mà xem ra so với vườn của anh họa sĩ vẫn thua, đặc biệt là hoa hồng. Cơ man là hoa hồng các loại, không khí khu vườn lan tỏa hương hoa trong những cơn gió dìu dặt lượn quanh, như trong một cảnh giới thần tiên đến mê hoặc. Nhỏ từ khi bước vào khu vườn của anh họa sĩ, thì gần như lạc thần mê đắm sắc màu của muôn hoa, thầm hỏi tại sao lại có một khu vườn tuyệt mỹ đến như vậy, chắc vườn hoa của thượng giới cũng chỉ có thể đẹp như thế, ngát thơm như thế.

- Em có phải cô bé hàng xóm từ thành phố về? Mỗi lần sang đây, bà hay nhắc: “Con bé mà thấy hoa này chắc ngắm mê mà quên ăn”..

- Trời, người ta vầy mà kêu cô bé, rồi lại con bé… Thế anh lớn hơn bi nhiêu nè? Em nghe nội nói, anh chỉ hơn em hình như có mấy lớp thôi hà.

- Ôi chao, gặp chị Hai có khác, hơn tới 7 lớp mà là có mấy lớp thôi hà.

- Thì có 7 lớp chứ mấy.

- Nghe nội nói cô bé thích vẽ?

- Dạ, thích, nhưng học bài nhiều quá hổng có được rảnh để vẽ. Mà nè, em không là cô bé à.

- Ờ, thì chị Hai em, có muốn học vẽ không nè?

- Thiệt không? Anh dậy?

- Nãy giờ anh có dám nói chơi với chị Hai em đâu.

Phòng vẽ của anh họa sĩ chính là căn phòng nhìn ra khung cửa sổ trên phủ dây hoa hồng rủ xuống, phía dưới chân tường rợp hoa. Từ cửa sổ này, nhỏ thích thú nhìn bao quát cả khu vườn đầy màu sắc của hoa với đủ cung bậc từ nụ đến bum búp he hé, từ nở e ấp vài cánh cho đến bung xòe phô diễn hết vẻ rực rỡ của hoa.

Nhỏ dời ánh mắt, từ từ nhìn bao quát bên trong phòng vẽ, gần như kín ba bức tường, là các bức tranh hoa, cảm giác như là có thêm một vườn hoa đang lay động trong gió. Thiệt sự rất đẹp, nhỏ dè dặt chạm tay vào một bông hoa trong bức tranh, cảm giác không phải màu vẽ, mà là cánh hoa thật, tinh tế, mịn mượt, tươi thắm… Ôi, làm sao có thể vẽ hoa sống động đến thế này. Nhỏ có chút mê mẩn rồi.

- Nè, chị Hai em, ra vườn một chút nha. Muốn vẽ hoa cho đẹp, phải tỏ tình cảm với hoa, phải nói chuyện với hoa như với người bạn thân. Hoa cũng biết nghe đó, cũng có cảm xúc.

Nhỏ tròn xoe mắt nhìn anh họa sĩ, có phần lạ lùng, vì chưa nghe ai nói vẽ hoa thì phải biết chuyện trò với hoa. Nhưng nhỏ tin. Nhớ cô giáo sinh vật dạy học từng nói, cây lá cũng có tình cảm, nếu mình chăm sóc, thương yêu, nó sẽ tươi tốt, sẽ đậu hoa kết trái như trả ơn người chăm trồng…

Dừng lại bên đám hoa cỏ lút chút lau chau, màu vàng màu tím màu đỏ màu trắng chen lẫn, mọc lòa xòa ven lối đi trong vườn, anh nhắc nhỏ cẩn thận khéo đạp vào chúng, vì con đường chỉ rộng chưa đầy hai bước chân. Nhỏ bỗng dưng chậm bước.

- Sao anh không làm lối đi rộng hơn? Gì mà bé hin hin, phải vừa đi vừa ngó chừng sợ đạp lên cỏ hoa…

Anh vừa đi vừa nói:

- Vào vườn hoa, mà đi băng băng lướt lướt thì không thể cảm nhận vẻ đẹp của hoa, là chưa có sự lưu luyến với hoa, chưa trầm trồ những lộng lẫy hay khiêm nhường của hoa… Nên anh cố tình làm con đường đi nhỏ thôi, để chậm bước, để thong thả ung dung thưởng ngoạn.

Giữa khu vườn, dưới một cây hoàng lan, chắc có thể là cổ thụ vì gốc khá to, vừa một vòng tay nhỏ ôm, có một khoảnh trống bằng phẳng. Anh nói, đó là nơi hay ngồi vẽ tranh, ngắm những bông hoa trong vuòn và vẽ khi chúng đang ở nhiều trạng thái khác nhau ở những thời khắc khác nhau trong ngày. Và ở đây, anh có thể trò chuyện với những bông hoa trong vườn, lắng nghe những mật ngữ riêng của chúng, mà chỉ ai thật yêu hoa, hiểu hoa mới có thể cảm nhận và hiểu được.

Lòng vòng trong khu vườn, ngắm hoa no mắt, nhưng nhỏ vẫn cảm thấy chưa đủ, vì mới đi cùng anh họa sĩ có vài giờ, nhỏ vẫn muốn khám phá nhiều điều kỳ diệu về hoa. Trở lại phòng vẽ, nhỏ lại sà đến bên khung cửa sổ hoa nhìn ra ngoài, một làn gió phất ngang, mang hương hoa tràn vào căn phòng. Hương thơm như phả vào những bức tranh hoa.

Đám hoa dưới chân tường cửa sổ nương theo gió, cứ muốn vươn lên chạm vào nhỏ, hình như chúng muốn làm quen. Không biết có phải vừa nghe anh họa sĩ nói chuyện với hoa, mà nhỏ cảm giác hình như mấy bông hoa đang cười thân thiện với nhỏ… Nhỏ cứ thế đưa tay chạm vào mấy nhánh hoa, và cười với chúng:

- Ôi, các bạn xinh đẹp, mà sao các bạn lại dễ thương đến nhường này.

- Chị Hai em, anh tặng nè. Kỷ niệm buổi gặp gỡ đầu tiên nha.

- Thật lợi hại. Anh vẽ lúc nào mà nhanh thế?

Nhỏ không nén được niềm vui, reo lên mừng rỡ, khi anh tặng bức tranh còn ướt màu, vẽ ô của sổ hoa tràn hương gió./.

Nhà văn HOÀI HƯƠNG

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: