Truyện ngắn của Hoài Hương: Mùa học cuối cùng và cánh diều mơ ước

Thứ hai, 02/05/2022 20:41 (GMT+7)

- Bà nộp hồ sơ thi trường nào?

- Thế ông nộp đâu?

- Ơ! Tui hỏi trước không trả vốn gì lại hỏi ngược. Lạ à.

- Ờ! Thì…thì tui muốn biết đặng nộp theo học cùng trường.

- U là trời! Sao mà cùng được. Có họa ông nghịch tâm bỏ đam mê theo học kinh tế rồi “treo ngược cành cây” mà vơ vẩn cùng mây gió trăng hoa, sơn hà tuyết vũ theo tui, học ngành văn chương…

- Ờ heng. Theo bà chắc tui rớt ngay vòng gửi xe…

Câu chuyện tưởng vu vơ trong giờ nghỉ nhưng sao Việt bất chợt bâng khuâng. Cứ như một gam thứ hiếm hoi trong rất nhiều bản hit cung trưởng trong các MV mà Việt và Hoài cùng thích nghe chung sau giờ học, cảm giác bỗng dưng hụt hẫng khi nghĩ những buổi học này là sau cùng của mùa học cuối cùng, sau đó là thi, thi và không còn được học chung với nhau nữa… Một chút xao nhãng bâng khuâng trong giờ học.

Mai này không biết có còn khi nào Việt được đứng dưới gốc phượng trong sân trường, ngẩng nhìn bầu trời mây trong xanh qua những kẽ lá non, cảm giác như từng lá phượng cẩn màu ngọc lục lên nền trời màu hồ thủy, và len lén lượm những bông phượng, ép thành hình bươm bướm, để trong cuốn sách gửi tặng Hoài? Hái một chùm phượng thắm kín đáo thả vào chiếc giỏ xe của Hoài? Ngắt một búp phượng xinh trêu chọc gài trên mái tóc của Hoài? Và run run giấu diếm ánh mắt thầm dõi theo Hoài trong tà áo dài trắng mỗi sáng thứ hai đầu tuần, nghe trái tim đập nhanh hơn một nhịp…

Hoài - Việt là cặp đôi lớp trưởng - lớp phó học tập suốt ba năm THPT, nổi tiếng về “sát” giải trong đội tuyển học sinh giỏi văn và toán của trường, cũng như dẫn dắt lớp đoạt khá nhiều giải thưởng trong học tập, phong trào Đoàn thanh niên… Mà không chỉ thế, Hoài còn chiếm giải “nữ sinh duyên dáng” của trường, còn Việt là “siêu nhân” môn bóng ném của khối.. Cả hai được bạn bè hâm mộ đặt nick “nữ thần” - “soái ca”…

Còn nhớ ngày đầu tiên nhập học lớp 10, khi cô giáo chủ nhiệm chỉ định cho Hoài làm lớp trưởng “lâm thời” một thời gian đầu, rồi sau sẽ tổ chức bầu cử, Việt đã hơi ngầm ấm ức dù công nhận nhỏ Hoài rất xinh, thu hút nhiều ánh nhìn của cả đám con gái con trai trong lớp. Nhưng khi cô giáo chủ nhiệm cho biết thành tích học tập của Hoài từng là học sinh giỏi môn Văn, các môn học khác không môn nào dưới 8, từng là lớp trưởng suốt 4 năm THCS, thì cả lớp cùng ngưỡng mộ, không ai thắc mắc gì… Nhớ lại, Việt vẫn mắc cười tự giễu mình, sao lúc đó nhỏ mọn thế không biết, đi cành nanh với con gái…

Ngay sau cuộc kiểm tra chất lượng đầu năm học, với số điểm gần như tuyệt đối ở các môn học, Việt đã làm cho các bạn cùng lớp tâm phục khẩu phục, và 100% bầu làm lớp phó học tập, trong khi Hoài cũng được tín nhiệm 100% bầu làm lớp trưởng. Hoài - Việt đã cùng nhau giữ vị trí này suốt trong ba năm học, không chỉ là thành tích học tập, mà còn xây dựng một tập thể lớp đoàn kết, cùng giúp nhau học tập, cùng năng động và nhiệt huyết tham gia các phong trào của trường,...

Năm lớp 12, gần như mọi người đã phân chia “lãnh địa” riêng cho từng môn, để rồi không ai bảo ai, giống một cuộc đua âm thầm trong lớp, ai cũng muốn mình nổi bật. Hoài ngay từ lớp đầu cấp đã tạo sóng ngầm, và càng ngày càng như nam châm có sức hút, đám con gái thì kín đáo che giấu một chút ghen tị, lũ con trai thì thầm len lén ngắm trộm và rất hay gây hấn với mấy bạn trai cùng tổ vì cho rằng may mắn hơn bởi luôn được kề cận Idol.

Nhưng có lẽ tâm hồn trong suốt như sương sớm, nên dù ganh đua nhau học vẫn là để cùng tiến, cùng vì danh tiếng của lớp, và có chút mơ hồ để chinh phục các crush của nhau. Lại nói, lũ con trai, cậy “người nhà” nên rất hay lên mặt với bọn con trai cả trường, muốn hó hé gì thì cũng không thể “qua mặt”, “lấn sân”, “cướp” các bạn gái của lớp…

Mùa học sau cùng, một không khí vừa phấn khích đầy háo hức, vừa như chùng chình đến rưng rưng, hình như trong mắt ai cũng có một loáng nước dù miệng cười tươi. Các buổi học cảm giác như ngắn lại, thầy cô cũng lưu luyến với lũ học trò nhiều hơn, ít la rầy, và phóng khoáng chấm điểm cao cho các bài kiểm tra. Ước gì cái chuông báo bị hư không reng lên kết thúc tiết học như mọi ngày. Ước gì thời gian dừng lại để mãi lưu giữ tất cả các hình ảnh ở lớp học, ở ngôi trường và bạn bè.

Sân trường bỗng dưng ồn ào náo nhiệt hẳn trong buổi tư vấn chọn ngành nghề học Đại học, Cao đẳng… Lớp của Hoài - Việt luôn là tâm điểm gây cho cả khối lớp chú ý, và hôm nay tất cả đều rất tò mò khi thấy mỗi người cầm trong tay một con diều. Vâng! Cái lớp 12 của cặp đôi “nữ thần” - “soái ca” Hoài - Việt này nổi tiếng sáng tạo ra các trò quái chiêu không giống ai, tạo thành trend cho cả khối, đặc biệt là các kiểu “chơi” không đụng hàng và độc - lạ.

Lúc này, trên tay mỗi người ở lớp của Hoài - Việt là một con diều nhỏ, buộc theo một cuốn thư xinh xinh, mỗi người một màu trông rất vui mắt. Cũng nhanh thôi, chút xíu sau, cả khối lớp 12 cùng ồ lên phấn khích, khi các bạn trong lớp Hoài - Việt lên sân khấu, mỗi người mở cuốn thư ra đọc. Trong đó được viết những ước mơ, hoài bão, khát vọng của mỗi người, như một hy vọng, như một lời hứa, như một trách nhiệm với tương lai, những cánh diều của bao trái tim tràn đầy năng lượng nhiệt huyết thanh xuân, đang rạo rực trước ngưỡng cửa vào đời.

Sau đó là màn thả diều đầy ấn tượng, sân trường rộng, bầu trời xanh cao trong vắt, gió lồng lộng nâng các cánh diều bay lên… Sân trường khoảnh khắc bỗng im lặng như một nghi lễ, mọi ánh mắt nhìn lên theo những cánh diều vút cao. Trong mắt nhiều người đã rưng rưng… Mấy đứa con gái đưa tay vuốt tóc nhưng là cố giấu giọt nước mắt tràn mi, mấy thằng con trai ngày thường ngổ ngáo nghịch tinh thì giờ cũng bất chợt thấy mắt cay cay…

Hoài có chút lơ ngơ khi cầm cuốn tập Việt đưa, trong đó ngay trang đầu chép một đoạn văn đầy con số, đọc qua, Hoài biết là của các học sinh, sinh viên chuyên ngành toán học trong các group chát lan truyền cho nhau, Hoài đã từng nghe nói đến nhưng chưa thấy bao giờ:

SỰ LÃNG MẠN CỦA TOÁN HỌC

9 nói với 3, tớ chia cho cậu thì vẫn là cậu.

4 nói với 2, tớ chia cho cậu thì vẫn là cậu.

1 nới với 0, tớ chia cho cậu thì tất cả đều vô nghĩa.

0 nói với 1, tớ chia cho cậu thì tớ vẫn một mình cô đơn.

Toán học là thứ lãng mạn nhất, nó hoàn mĩ hơn mọi thứ trên trái đất này.

Từ trước đến nay nó chưa bao giờ nói dối, chưa bao giờ phản bội”.

- Ông tính đầu độc tui cái gì dzậy?

- Bà nghĩ sao khi đọc bài thơ này?

- Đó là thơ?

- Ờ! Thì là thơ… Thơ của con nhà toán. Mà bà cảm thấy sao?

- Chả sao trăng gì. Lo học đi, sắp thi rồi.

- Tui vẫn học chớ. Mà sao bà giỏi văn lại không cảm nhận gì hết trơn.

Thật ra Hoài có chút bối rối, hồi hộp, xao động và hiểu ý Việt muốn hỏi muốn biết điều gì. Ba năm học chung lớp, lại là cặp đôi lớp trưởng - lớp phó học tập, không thể đếm hết những kỷ niệm chung nhau, cả hai đã có những ân cần đầm ấm, một chút xôn xao cho tiếng trái tim thấp thoáng một tình cảm khác đằm sâu hơn… Đôi khi cả hai nhìn nhau thật lâu rồi chợt đỏ bừng mặt quay đi, đôi khi Việt giả bộ vô tình cầm nhẹ đuôi tóc Hoài, đôi khi Hoài nghịch dí tay nhẹ vào cái lúm đồng tiền trên má Việt.

Cũng có khi giữa hai người không bình yên, cảm giác về nhau đã có một chút gì mơ hồ hơn tình bạn thông thường, cảm thấy có những “độc quyền” của nhau, thì cũng xuất hiện những giận hờn trẻ con, không kém phần “kịch tính”. Nhưng rồi cũng không biết cả hai hòa nhau lúc nào, mỗi lần hết giận hờn, thì hình như ranh giới tình bạn càng mỏng hơn, sắp không còn tồn tại, một tình cảm khác đang len lỏi trỗi dậy, không rõ ràng nhưng cả hai luôn cảm thấy đang nếm vị ngọt, cứ muốn nắm tay nhau, muốn nhìn nhau thật lâu, muốn chạm vào nhau thật khẽ.

- Ông viết gì vào cuốn thư thả lên trời xanh?

- Tò mò. Thế bà viết gì không nói tui biết mà hỏi?

- Ơ lạ. Tui hỏi ông trước. Cái kiểu gì cứ trả lời lại bằng câu hỏi.

Cứ xưng hô ông- bà- tui như thế, nhưng đã có một sợi dây vô hình gắn kết trong rất nhiều sự quan tâm lẫn nhau. Càng gần buổi học sau cùng, Hoài - Việt đều mang tâm trạng nao nao, nuối tiếc thời gian. Cảm giác sẽ không được thấy nhau mỗi ngày, cảm giác không được làm mọi việc cùng nhau như ba năm nay luôn bên nhau trong học tập và hoạt động phong trào, ngoài khóa..., cho Hoài – Việt thấy chống chếnh không quen…

Việt bỗng nhớ quay quắt ca khúc “Mong ước kỷ niệm xưa” của nhạc sĩ Xuân Phương, Hoài đã hát trong đêm lửa trại của khối kết thúc buổi học sau cùng,…

…”Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào

Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi

Dù vẫn mãi luyến tiếc khi đã xa rồi

Bạn bè ơi, vang đâu đây, còn giọng nói tiếng cười

Những nỗi nhớ niềm thương gửi cho ai ...!”

Trong cuốn thư của Việt là ước mơ: “Sẽ được nắm tay Hoài đi du lịch khắp thế gian, cùng nhau khám phá những miền đất lạ, những nền văn minh đầy thú vị”. Còn Hoài, trong cuốn thư là hy vọng: “Việt sẽ hiện diện trong tất cả các tác phẩm văn chương tương lai của Hoài”.

Nhà văn HOÀI HƯƠNG

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: