Truyện ngắn Mực Tím: Vẫn như ngày hôm qua

Thứ sáu, 12/08/2022 13:18 (GMT+7)

1.

Những ngày hạ cuối cùng, nhưng là mùa hạ của năm mười sáu tuổi, tôi, Quyết, Tâm, Thư và Chi đã gặp nhau lần đầu tiên. Hôm
ấy là buổi xếp lớp trước khi năm học mới bắt đầu, và nhờ một cơ duyên đặc biệt nào đó năm người vào cùng một lớp, sau đó là một nhóm chơi với nhau rất thân.

Những tưởng tình bạn tươi đẹp ấy sẽ giúp chúng tôi gắn kết với nhau cả thời hoa niên. Vậy mà mọi thứ lại đi chệch quỹ đạo, năm người chúng tôi trở thành những mảnh ghép rời rạc trong bức tranh thanh xuân năm ấy.

2.

Cho đến một ngày, điện thoại tôi bất ngờ đổ chuông. Dãy số lạ lẫm, nhưng tôi vẫn bắt máy. Người gọi cho tôi là… Chi. Bạn ấy nói muốn gặp tôi. Và, điều đó khiến tôi rất bất ngờ.

Không khó để tôi tìm được Chi, vì điểm hẹn là một quán cà phê nằm ngay đầu phố Điện Biên Phủ, mà nhìn từ ngoài vào thì trông như một chiếc lồng chim khổng lồ, xinh đẹp và bắt mắt với những ô cửa sổ rực rỡ sắc màu.

Thấy tôi Chi mỉm cười.

Nhưng đợi tôi ngồi xuống, bạn ấy mới hỏi.

“Kỷ còn nhớ Quyết, Tâm và Thư không?”. Tôi gật đầu.

Làm sao tôi quên được họ, những người bạn thuở thiếu thời của mình chứ?

3.

Kí ức bất chợt ùa về trong tôi.

Năm đó, sau một tháng vào học tôi, Thư, Tâm, Quyết và Chi bắt đầu thân thiết. Ngoài những câu chuyện không đầu, không cuối ở lớp, sau giờ học chúng tôi còn cùng nhau đạp xe rong ruổi khắp những con đường, ngõ hẻm của Hà Nội. Và tôi tin, những lần cùng nhau ngồi trà chanh trên Nhà thờ lớn, ra Ngõ huyện ăn cháo sườn, sang Đội Cấn ăn nem lụi… hay ra hồ Tây ăn bánh tôm chắc chắn chưa ai quên.

Vậy mà khi những kí ức còn chưa kịp đầy, những dự định vẫn còn dang dở, tình bạn giữa năm người chúng tôi bắt đầu có… rạn nứt. Vết rạn lớn nhất, khi giữa chúng tôi xuất hiện câu chuyện của… tình yêu.

Người “khởi xướng” đầu tiên chuyện này là Quyết. Chẳng là sau kì nghỉ Tết năm lớp 11, chúng tôi rủ nhau đi ăn “khai xuân”, và trong buổi liên hoan, không chỉ tôi mà ngay cả những người còn lại đều nhận ra “thái độ” rất lạ của Quyết. Ngoài việc hay gắp đồ ăn cho Tâm, tôi còn thấy nó hay nhìn về phía cô bạn, mà ánh mắt cũng rất khác mọi khi.

Khi mọi chuyện vẫn đang là nghi vấn, Quyết thừa nhận với tôi, cậu thích Tâm. Còn thích từ khi nào, ngay cả Quyết cũng không rõ. Tôi có hơi ngạc nhiên, vì chưa từng nghĩ hai người sẽ là một đôi. Nhưng chuyện đáng nói ở đây, là cùng lúc đó, Thư cũng thích Quyết. Cô ấy cũng không biết tình cảm đó có từ bao giờ. Song, mỗi lần thấy Tâm và Quyết thân thiết với nhau, tôi biết Thư đang ôm riêng mình những tổn thương.

Về chuyện này, Chi thủ thỉ với tôi, bạn ấy không hề muốn trong một nhóm chơi chung lại có người này thích người kia, như thế chẳng hay chút nào. Có phải vì lí do đó mà Quyết và Tâm chưa công khai? Cũng như tôi, đang cố cất giấu tình cảm của mình với Chi, dù chẳng biết bạn ấy có nhận ra hay không?

* * *

Tháng ngày cứ thế qua đi. Điều mà tôi và Chi không mong muốn cuối cùng cũng đã xảy ra. Hôm ấy, tôi đang ngồi đọc sách trên phòng thì tiếng chuông cửa vang lên liên hồi. Chạy xuống nhà, tôi thấy Chi hớt ha hớt hải.

“Đi... thôi…”. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì Chi đã vội nói tiếp. “Đi tìm cái Thư ngay thôi!”.

“Có chuyện gì mà phải đi tìm Thư gấp thế?”.

“Cứ đi đi, rồi từ từ tớ kể cho mà nghe!”.

Tôi vội cài then cổng rồi chở Chi đi. Trên đường, bạn ấy tường tận kể lại cho tôi mọi chuyện. Thư đã không giấu được tình cảm của mình nữa, nên đã tỏ bày với Quyết. Quyết không chỉ từ chối mà còn nói với Thư, cậu và Tâm đang hẹn hò. Đó chắc chắn là một cú sốc rất lớn đối với Thư, và tôi biết cô đang ở dưới đáy của vực thẳm nỗi buồn. Còn Chi, vì sợ Thư buồn sẽ làm chuyện dại dột nên mới vội vã kéo tôi tìm cô bạn thế này.

Tôi và Chi tìm thấy Thư ở khu đất trống cách trường không xa. Cô bạn đang gục đầu khóc, nên khi thấy tôi và Chi đã giật mình lau
vội nước mắt.

“Không sao, cứ khóc đi!”. Chi choàng tay ôm Thư vào lòng. Cái ôm ấm áp, nhưng có lẽ chẳng đủ để lấp đầy những khoảng trống.

“Tớ ngốc thật, biết rõ Quyết không thích mình mà vẫn chẳng thể ngừng thích cậu ấy được!”.

“Chuyện tình cảm, đâu ai nói trước được gì!”. Chi an ủi.

“Nhưng tớ đã tỏ tình, và bị cậu ấy từ chối.

Tớ đúng là một kẻ thất bại thảm hại mà!”. Thư lại khóc nấc lên.

Mười bảy tuổi, dường như ai cũng sẽ có ít nhất một việc làm ngốc nghếch và trẻ con. Như Thư đã thích và tỏ tình với một người mà cô biết chắc sẽ bị chối. Như tôi cứ chờ một người sẽ nhận ra tình cảm của mình. Như Quyết sẵn sàng làm một người tổn thương, chỉ vì đó không phải là người mình thích…

Cũng kể từ lúc Quyết công khai với Tâm là một đôi, nhóm năm người chúng tôi đã không còn như trước. Đúng hơn là như một quả bóng được bơm căng rồi có ai đó dùng kim đâm vào. Vỡ tan.

Sau đó không lâu, chúng tôi tốt nghiệp. Và đã nhiều năm rồi, không gặp.

4.

Trở lại thực tại, tôi nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của Chi. Tôi định quay ra nói gì đó, nhưng chưa kịp làm thế, Chi đã lay lay tay tôi. Theo hướng bạn ấy nhìn, tôi nhận ra Tâm ngay. Rồi Chi cất tiếng gọi, Tâm quay ra nhìn về phía chúng tôi ngạc nhiên.

Tâm ngồi xuống, vừa gọi đồ xong thì Quyết xuất hiện. Sau Quyết thì Thư đến. Và chúng tôi nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Chỉ có Chi là thản nhiên như không. Tôi không biết bằng cách nào mà bạn ấy thuyết phục được Quyết, Tâm, Thư đến đây. Nhưng năm người chúng tôi, cuối cùng cũng có ngày… gặp lại.

“Sao Chi bảo…?”.

Thư ngập ngừng phá vỡ im lặng. Còn tôi thấy cả ba cặp mắt đang nhìn về phía Chi, chờ đợi. Vậy mà, bạn ấy chẳng nói ngay. Có lẽ, vì đâu dễ gì để có một ngày như thế này.

“Tớ xin lỗi, vì đã nói dối các cậu!”. Cuối cùng Chi cũng lên tiếng.

“Nhưng cậu chưa bao giờ nói dối… tớ!”. Thư trách móc.

“Nếu tớ không nói dối, liệu các cậu có ai sẽ đủ can đảm đến đây khi biết có sự xuất hiện của những người còn lại?”.

Chi nói đúng. Sẽ không ai đủ can đảm để đối diện với nhau, dù chúng tôi đã không còn là những đứa trẻ của tuổi mười bảy. Nhưng tại sao cứ phải né tránh nhau?

Chẳng ai dám trả lời câu hỏi ấy cả.

“Thời gian qua các cậu thế nào?”.

Mọi người không ai trả lời câu hỏi của Chi. Tôi không rõ là do chúng tôi chẳng có gì để nói, hay có quá nhiều điều để nói mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

“Tớ đã luôn nghĩ về các cậu. Vì thế lí do khiến năm người chúng ta xa cách… thật sự không đáng! Nhưng làm gì để “cứu” lại tình bạn của chúng ta đây? Tớ tự hỏi mình như thế không biết bao nhiêu lần, cho đến khi tớ tìm được một “cái cớ thích đáng”…”.

Quyết, Tâm, Thư và tôi cùng nhìn về phía Chi. Cái cớ mà bạn ấy muốn nhắc đến là gì?

“Trường chúng ta sắp đập đi xây lại. Mà tớ thì muốn quay lại đó trước khi nó biến mất. Có điều, phải đến cùng các cậu. Còn chông cũng chẳng có nghĩa lí gì cả!”.

Chi dứt lời thì quay ra nhìn từng người chúng tôi. Quyết đưa tay gãi đầu. Tâm nhìn Chi do dự rồi khẽ cụp mắt xuống. Thư khẽ nhún vai tỏ vẻ băn khoăn. Người cuối cùng Chi nhìn là tôi. Chẳng mất đến ba giây, tôi gật đầu. Miễn là đi cùng bạn ấy.

Nhưng một cái gật đầu của tôi có lẽ là không đủ. Chi cúi mặt và khẽ thở hắt ra. Tôi biết, bạn ấy đang rất buồn. Buồn như thể muốn tan ra.

Rồi tôi thấy Chi ngẩng mặt lên. Khóe mắt bạn ấy như vừa có bụi bay vào, hơi đỏ.

“Vì tớ lần này thôi có được không?”.

Giọng Chi nghẹn lại, mà vẫn không có ai nói gì. Tôi ước, thà mọi người cứ lấp liếm chối từ bằng một lí do nào đó, có lẽ sẽ bớt đau lòng hơn là im lặng. Rồi tôi lấy hết can đảm nắm lấy tay Chi.

“Về thôi, Chi!”.

Tôi nói ba từ đó một cách dứt khoát. Chi không nói gì, chỉ khẽ chớp mắt. Và cứ thế, nước mắt rơi xuống, vỡ tan. Khoảnh khắc ấy, tim tôi thắt lại. Vì nó giống hệt với khoảnh khắc năm mười bảy tuổi, khi tôi, Quyết, Tâm, Thư và Chi không còn chung đường đi.

“Tớ xin lỗi!”.

Câu nói vang lên khi tôi và Chi định đứng dậy ra về. Nhưng nhờ câu nói ấy, mà Quyết đã níu chân chúng tôi ở lại.

“Tớ cũng chưa từng quên các cậu. Tớ cũng rất muốn gặp lại mọi người. Nhưng cũng giống như Chi, tớ cứ mải tìm kiếm cho mình một “cái cớ thích đáng”, mà quên mất cái cớ thích đáng nhất là vì những điều tốt đẹp chúng ta đã từng có với nhau”. Quyết ngừng lại vài giây. Tôi nhận ra cậu đang run. “Nếu không vì tớ, chắc gì chúng ta đã thế này”.

Ai cũng hiểu Quyết đang nhắc đến chuyện gì. Và, có thêm bao nhiêu năm nữa, cũng chẳng thể ai quên được.

“Sau ngày ra trường không lâu, tớ và Quyết… quay lại làm bạn”. Tâm lên tiếng, và điều cô vừa nói khiến những người còn lại ngỡ
ngàng. “Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như chúng tớ tưởng. Tớ không biết lí do thật sự là gì, nhưng giữa tớ và Quyết bắt đầu có khoảng cách. Khoảng cách rộng đến mức, trở thành bạn với nhau cũng rất khó khăn...”.

“Giá như ngày đó tớ với Tâm không trở thành một đôi, có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn.

Thế nhưng khi biết được điều đó, chúng ta đã không ở cạnh nhau nữa rồi. Còn kí ức về những năm tháng đó, lại cứ reo rắt trong tớ những tiếc nuối và cả ân hận nữa!”.

Rồi tôi thấy Quyết khẽ cúi xuống. Có lẽ phải can đảm lắm cậu mới có thể nói ra những lời đó. Vì thế tôi tin, không ai còn giận Quyết. Bởi khi chúng ta còn trẻ, mắc sai lầm là điều khó tránh khỏi.

Thư là người cuối cùng trong “chuyện tình tay ba” năm nào lên tiếng.

“Tớ cũng giận và trách mình rất nhiều. Hóa ra, có những thứ còn quan trọng hơn cả yêu và được yêu. Và các cậu là một phần thanh xuân mà tớ không thể xóa bỏ và cũng không muốn xóa bỏ trong những năm tháng sau này, dẫu chuyện gì đã xảy ra đi nữa!”.

Cuối cùng thì Quyết, Tâm, Thư, Chi và tôi đều nhận ra rằng, sau nhiều năm không gặp và sau những gì đã mất… chúng tôi không ai có thể bỏ lỡ nhau thêm một lần nào nữa.

“Chi! Bọn tớ cũng muốn về lại trường cũ cùng cậu!”.

Năm chúng tôi cùng nhìn nhau mỉm cười. Hệt như chưa có chuyện gì xảy ra.

5.

Đứng giữa sân trường, tôi, Quyết, Tâm, Thư và Chi cùng nhau chụp những tấm hình thật đẹp cho tuổi mười bảy lần thứ n của mình. Ai cũng rạng rỡ, ai cũng thấy mình như đứa trẻ của ngày hôm qua.

Nhưng khi mọi người tách nhau ra tìm kiếm kí ức riêng, Chi lại đứng ở rất gần tôi. Và rất nhanh sau đó, bạn ấy khẽ nắm tay tôi, cái nắm tay trong mơ tôi đã từng nghĩ đến không biết bao nhiều lần khi mình mười bảy.

Rồi Chi nói:

“Ngày xưa, tớ cũng đã thích Kỷ rất nhiều!”.

“Vậy à?”. - Tôi ngập ngừng.

“Và bây giờ vẫn vậy. Vẫn như… ngày hôm qua!”.

Chẳng hiểu tại sao năm đó cả Chi và tôi đều cất giữ những rung động đầu đời ấy cho riêng mình. Nhưng hôm nay và sau cái nắm tay vừa rồi, tôi mới chợt ngộ ra, đúng người chưa đủ, vì cần phải đúng cả thời điểm nữa.

“Này! Hai người đang làm cái gì đấy?”.

Quyết hét lên. Rồi cậu, Tâm, Thư quay lại cùng nhập hội với tôi và Chi. Và chúng tôi lại mỉm cười rạng rỡ, để thanh
xuân bắt đầu thêm lần nữa.

HUY HẢI - Minh họa: THÀNH PHÁT

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: