Truyện ngắn Mực Tím: Tầng thượng hai người

Chủ nhật, 07/08/2022 21:11 (GMT+7)

1.

Tôi thường đưa mắt về phía xa xa, đâu đó giữa những đám mây. Khi ấy bên tai sẽ chỉ là tiếng gió thổi, tiếng nắng nhuộm hồng cả một khoảnh trời xanh, chẳng phải nghe những câu chuyện xì xào to nhỏ.

Giữa những tòa nhà san sát nhau, tôi thích trò tìm khoảng trống.

Tầng cao, tầng thấp, xen kẽ là những khoảng trống không tên. Đó có thể là một dòng sông nhỏ ở tít xa, tựa như bị chặt ra từng khúc bởi những bức tường xám ngắt của thành phố. Hay một bãi cỏ hoang sau nhà, công viên với những hàng cây đã nhiều tuổi. Hay đó cũng có thể là những góc phố, nơi mà những cái nắm tay, cười nói bỗng trở nên thật thơ.

Sài Gòn cũng có những nơi khiến lồng ngực người ta đọng lại nhớ thương.

Chẳng ai sẽ kể chuyện về một căn phòng kín với những chiếc bàn y hệt nhau, hay nếu một ngày có một người bảo với tôi thế này:

“Hôm nay tôi bỗng có một cảm xúc rất bâng khuâng khi đi thang máy”.

Tôi sẽ nghĩ rằng người đó có vấn đề. Nhưng tất nhiên, nếu một người cầm máy ảnh phim để ngao du khắp những con hẻm, chung cư cũ, tôi sẽ hỏi rằng người đó đã đi đến đâu. Bởi những cái đã cũ, những cái tưởng chừng trống và vắng ấy, lại luôn để thương để nhớ cho người ta nhiều hơn.

Minh thì không nghĩ thế.

Cậu thích đưa tôi đi đến trung tâm mua sắm, ngắm nhìn những món đồ màu sắc, hay chôn mình vào cảm xúc nhất thời của phim chiếu rạp.

“Mình là con người của thời đại mới”. Cậu hay đùa với tôi như thế.

Minh thích đọc sách kinh tế, nếu là tình yêu sẽ xem qua chút chút sách của Marc Levy, Susan Elizabeth. Cậu thường không nhớ nổi tôi ưa sách gì, thực chất tôi thuộc dạng “ăn tạp”, nhưng tôi nghĩ, tôi cũng chỉ tâm đắc vài cuốn dễ nhớ. Chắc là do, trong tâm trí Minh không có khoảng trống cho sở thích của tôi.

Lúc tôi học nói “chia tay”, từ mà người người dùng để định nghĩa cho việc chấm dứt cái đã bắt đầu giữa hai người thân thuộc, có thể là tình yêu hay không là gì cả. Tôi tự hỏi từ khi nào mà một cuộc chia tay lại tóm gọn chỉ trong vài con chữ.

Dễ dàng, trống rỗng như cách nó bắt đầu. Lúc nào cũng sẽ là:

“Mình chia tay đi”.

“Lí do là gì thế?”.

Rồi người ta sẽ đưa ra hàng trăm, hàng vạn thứ tưởng chừng đã chìm vào quá khứ. Những điều nói rồi, những điều định giấu nhẹm đi, những điều chẳng nên nói. Cuối cùng, nhìn lại mọi thứ, lại tổng kết ra một điều cốt lõi.

Vì hết yêu.

2.

Tôi nhớ Minh từng bảo tôi khó hiểu, ít chịu chia sẻ.

Tôi thừa nhận, mình vốn là một người khá ích kỉ. Nếu tìm được một quán nước nhỏ, yên tĩnh, tôi lại muốn giữ cho riêng mình. Sợ là, khi đã nhiều người biết đến, sẽ không còn một khoảng trống dành cho bản thân nữa. Đó chính là cảm giác của tôi hiện tại.

Tôi phát hiện tầng thượng bí mật này, đã có người biết đến.

Cảm giác lúc ban đầu chính là tức giận, dù thực chất cũng không phải của mình nhưng nếu ngộ nhận được một thời gian dài, lại chợt sinh ra ý nghĩ muốn chiếm hữu. Sau đó sẽ là hụt hẫng, tiếc nuối và cả tò mò.

Nhưng cũng không sao, chỗ của tôi chính là trên nóc của cái phòng chứa nhỏ được đặt trên tầng thượng. Còn người đó, chỉ mới biết đến cái tầng thượng lộng gió này thôi.

“Cũng chưa được tính là chia sẻ không gian”.

Tôi lẩm bẩm.

Một lợi thế nữa là: ngồi ở trên đây, tôi có thể quan sát ở dưới, còn ở dưới thì không thấy được tôi.

Người đó có vẻ trạc tuổi tôi, lớn hơn một chút. Tôi chỉ để ý, khi vén mái tóc đó sang sẽ để lộ vành tai với những cái khuyên rất ngầu. Nó lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi lúc như chiếu thẳng vào mắt, rồi phản xạ ngược lại bầu trời xanh thẳm ấy. Mỗi một chiều cuối tuần, cứ tầm 4 giờ, cậu ấy cùng với cây đàn guitar, có lúc thì là một quyển sách, có lúc chỉ độc mỗi chiếc điện thoại cùng tai nghe, ngồi đúng một chỗ, không thay đổi đến khi trời đã tối.

Đôi khi tôi sẽ được nghe miễn phí vài bài hát, chất giọng trầm của cậu ấy cùng với âm thanh của gió, tiếng còi xe loáng thoáng, tiếng chim hót vài hồi ngắn.

Tôi nghĩ, mình đã nghiện bản nhạc này từ khi nào không hay.

“Giữa Sài Gòn đông đúc này, cũng có người cần một nơi để nghe nhạc giống mình nhỉ?”. Tôi lại tiếp tục lẩm bẩm.

Cứ thế, hai tháng rồi lại năm tháng, nếu không mưa, tôi lại theo định kì mà đến trước người đó nửa tiếng, đợi sau khi cậu ấy về, tôi lại cẩn thận nối gót.

3.

“Cậu làm gì vậy?”. Nghe âm thanh phát ra từ phía sau lưng, tôi nghĩ mình đã xém giật bắn người khi đang cố gắng trèo lên nóc nhà kho theo cách cũ.

Người đó đứng phía dưới, tay cầm cốc nước đã tan gần hết đá, nhìn tôi khổ sở đứng trên chiếc thang cũ kĩ.

Hôm nay cậu lại mang theo đàn.

“À, không có gì đâu. Cậu đừng để ý”. Tôi bối rối, nửa muốn xuống, nửa lại chần chừ.

Cậu bạn đó cười mỉm khiến tôi khó hiểu, rồi lại quay đi về chỗ ngồi cũ. Vài phút sau, thấy tôi vẫn chật vật mà vẫn chưa lên được, cậu lại đến hỏi:

“Có cần tôi giúp không?”.

Tôi đưa chiếc túi của mình xuống, nhờ cậu ấy cầm hộ rồi loay hoay gỡ cái áo bị vướng vào kẽm của mình ra. Tôi bỏ cuộc, hôm nay không trèo lên đó nữa. Có người nhìn, tôi như lần đầu leo thang.

“Cậu không lên trên đó nữa sao?”. Cậu ấy cười hỏi.

“Ừm”.

Tại ai mà tôi không lên được?

“Cậu muốn ngồi cùng không?”. Cậu ấy tiếp tục hỏi.

“Ừm”.

Ai bảo cậu đi sớm hơn bình thường chứ! Vậy là, tôi ngồi đối diện cậu ấy, việc ai người ấy làm. Hôm nay cậu ấy cũng đàn, nhưng không hát nữa.

“Sao cậu không hát?”. Theo thói quen, tôi nói ra thắc mắc mà không cần suy nghĩ.

“Sao cậu biết bình thường tôi hát?”. Đến câu hỏi này thì tôi im bặt, cảm giác như vừa dính bẫy.

Người đối phương bật cười, rồi lại trở nên nghiêm túc, cậu chỉ tay lên phía trên nóc nhà bằng phẳng chất vấn tôi:

“Thì ra mọi lúc cậu đều ngồi trên đó mà không lên tiếng”.

“Cậu cũng đâu có hỏi tôi?”. Tôi nói nhỏ.

Bình thường người ta đến một chỗ không người, thường theo bản năng mà hỏi: “Có ai ở đó không?”. Cậu ấy không hỏi, tôi cũng không việc gì phải trả lời.

Thực ra, nếu hỏi cũng chưa chắc gì tôi trả lời.

“Cậu nói chuyện có lí nhỉ”. Rồi cậu ấy tiếp tục đàn, hình như là đang tập, không được trơn tru cho lắm. Nhưng có điều, tôi vẫn thích như thế, cảm giác kéo dài, từng nốt lặp lại không ngừng nghỉ.

Tôi như bị cuốn vào những nốt nhạc chập chững đó, tầm mắt lại hướng về từng tầng mây đỏ hồng, nơi mặt trời như một quả trứng muối ngon lành đang dần lặn.

Từ khi nào, mặt trời đã thấp hơn tòa Bitexco sừng sững. Tôi đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ khá buồn cười. Thời gian Bitexco ghét nhất có lẽ là 12 giờ trưa mỗi ngày, vì khi đó, nó không những thấp hơn Landmark mà còn thua cả một quả bóng nhỏ lửng lơ. Nghĩ đến đó, tôi bỗng thấy mình hơi kì quặc.

“Bình thường cậu hay thất thần vậy sao? Nhìn ngộ nghĩnh thiệt đó”. Tôi nghiêng đầu qua thì bắt gặp ánh mắt của con người đó, từ khi nào mà cậu ta đã ngừng đàn, ngồi nhìn tôi chằm chằm như tìm thấy điều mới lạ.

Nụ cười đó thiệt đáng ghét.

“Cậu tên gì vậy?”. Người đó tiếp tục hỏi, mặc cho tôi đang giả vờ ghi chép, bận rộn.

“Linh, cậu hỏi làm gì?”.

“Tôi tên Khánh, mình còn gặp nhau mà nhỉ. À, hay là cậu tính hôm sau vẫn ngồi ở chỗ cũ?”. Cậu ta hỏi với giọng điệu trêu chọc, lúc trước tôi còn nghĩ, đây chắc chắn là một người trầm tĩnh, chín chắn. Đúng là người xưa hay khuyên đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Cậu nói nhiều thế?”.

Và cuộc nói chuyện của chúng tôi vẫn tiếp tục.

Ngày hôm sau lúc đến, tôi đã thấy cậu ta ngồi sẵn ở chỗ cái thang với một nụ cười mỉm.

Tôi lại phải “dùng chung” khoảng trống với một người không-biết-điều.

4.

Khi còn bé tôi dường như không có bạn, bởi vì tính tôi không thích các trò vận động của trẻ con. Tôi thích ngồi ngây ra để nhìn qua ô cửa sổ, thích đụng vào lá của cây mắc cỡ hay tô tô vẽ vẽ những hình thù kì lạ. Tôi nhớ có một người bạn gái cũng thử “đồng hành” cùng con người kì lạ như tôi nhưng khoảng 5 ngày thì không chịu nổi nữa, bạn gái đó cuối cùng cũng gia nhập hội nhảy dây rôm rả ở ngoài kia.

Tôi đã quen với điều đó.

Tôi nhớ lần duy nhất mình gợi ý với Minh đi đến nơi tôi thích - viện bảo tàng thành phố, là một sáng trời âm u. Nhưng cậu ấy bắt đầu bấm điện thoại sau nửa tiếng dạo các gian phòng. Tôi cũng không muốn thử để người khác hiểu mình, vì từ lâu, cái suy nghĩ rằng sẽ bị bỏ lại đã len vào đáy lòng, rồi mọc rễ ra hoa ở đó được gần hai thập kỉ. Tôi học cách chiều theo người khác nhưng phải cố gắng để giữ cho mình chút không khí dễ thở.

Tôi đã nghĩ rằng, sẽ nhanh thôi, Khánh cũng sẽ chán cái tầng thượng cũ kĩ này. Tôi lại được tự do một mình ở đây, không bị làm phiền bởi những câu chuyện ngắt quãng, những cuộc hội thoại ngắn ngủi xen lẫn trong buổi chiều tà.

Nhưng từ khi nào tôi lại cảm thấy yêu thích nó nhỉ.

Nhìn thấy một người ngồi đó, với bình nước và nụ cười mỉm chờ đợi như một thói quen. Đột nhiên tôi lại muốn nói với cậu ấy. Đừng từ bỏ tôi.

Tôi không thể bỏ đi một phần của con người mình. Một phần tĩnh lặng, cô độc, ích kỉ để tìm đến những cái chung giữa Sài Gòn tấp nập này. Tôi bỗng nhiên nghĩ, nếu có một ngày, tôi chạy thật nhanh giữa những xa lộ lớn, dừng lại để ngắm nhìn những món đồ xa hoa, dùng bữa tại một quán ăn ở trung tâm. Lúc đó tôi sẽ không còn thời gian cho mây trời, thấy được những đứa trẻ nắm tay người mẹ quá tuổi qua đường, khi mà tiếng cười của họ như một tiếng chuông rung lên từng hồi tươi đẹp, nhưng liệu lúc đó tôi có còn nghe thấy?

Khánh vẫn đến như thường lệ. Chào hỏi, mỉm cười và mở đầu câu chuyện, cậu ấy vẫn làm y như thế mỗi tuần. Tôi bắt đầu nhìn thấy nhiều điều hơn, ngoài việc cậu ấy lớn hơn tôi 2 tuổi và cũng là sinh viên, tôi thấy được những nơi cậu ấy đã đến, ở đâu đó rất xa với đất Sài thành hoa lệ, nơi có nhiều núi và cánh rừng bạt ngàn, có những con người với chiếc áo đã sờn cũ, đi bộ mỗi ngày qua những con đường mòn.

Ngược lại, tôi cũng cố gắng chia sẻ một số nơi hay ho mà tôi biết: ở quận 3 có một ngôi đền đã cũ trông như Thái Lan nằm trong con hẻm nhỏ, những nơi mà buổi tối mình có thể gọi một tách trà hay cà phê rồi nghe nhạc acoustic.

Tôi đột nhiên có suy nghĩ muốn rủ Khánh đi đọc sách cùng mình. Tôi tự hỏi nếu gặp cậu ấy vào một nơi khác chỗ này thì sẽ ra sao?

5.

Ý nghĩ đó chưa được thực hiện thì đột nhiên cậu ấy biến mất.

2 tuần rồi, tôi vẫn ngồi ở chỗ cũ, không leo lên nóc nhà kho mà ngồi yên ở chỗ hai đứa từng ngồi. Cứ như một thói quen lâu năm.

Cậu ấy vẫn không đến.

Tôi đột nhiên nhận ra chúng tôi vẫn chưa cho nhau số điện thoại hay cách để liên lạc. Mối quan hệ giữa hai đứa như những người lạ cùng nhau trò chuyện nay mai, vài hôm nữa có thể sẽ chẳng còn gặp mặt. Có thể, cậu ấy đã quan niệm là như thế nên cũng không hỏi tôi như khi hỏi tên. Nghĩ đến đó, đột nhiên lại không muốn nghĩ nữa.

Tuần thứ 4, tôi muốn đi khỏi đây.

“Cậu về sớm thế?”.

Ngay lúc tôi dọn đồ, thanh âm quen thuộc đó lại cất lên từ phía sau lưng. Hôm nay cậu không mang theo đàn, chỉ có chiếc balo với bình nước trong suốt có vài lát chanh. Tôi nheo mắt rồi quay đi, trong lòng có chút giận dỗi.

Nhưng cũng rất vui vẻ, cảm xúc mà tôi không thích tí nào trong tình huống này. Như một đứa trẻ muốn được cho kẹo nhưng lại không muốn nói ra.

“Tôi đói bụng”. Tôi nói rồi quay lưng đi, lúc đi ngang Khánh, cậu ấy kéo tay tôi lại. Lần đầu tiên chúng tôi đụng chạm, nếu không tính những cái chạm ở khuỷu tay lúc đi cạnh nhau xuống cầu thang lúc trước.

Tôi nhận ra mình đỏ mặt.

“Vậy mình đi ăn gì đi, tôi mời”.

Chưa kịp đáp lời, Khánh đã tự hiểu tôi sẽ không từ chối, cậu ấy bắt đầu nhiều lời:

“Một bữa ăn sẽ không thể nào bù đắp được nỗi cô đơn mà cậu phải chịu trong 3 tuần qua khi không có tôi cạnh bên. Tôi chân thành xin lỗi vì lỗi lầm của mình và tặng cậu thêm một quyển sách thiệt hay. Thấy sao?”.

“Không”.

“Vậy là cậu không cần sách hả?

“Tôi thích sách của Nhã Nam”.

Tôi nhớ hôm đó chúng tôi đi ăn món Huế ở một khu vườn lạ, ra cạnh nhà hát uống trà đào.

Khánh có nói lí do vì sao mình không thể đến nhưng tôi cũng không để ý lắm. Mỗi người cần một khoảng trống cho riêng mình, nhưng tôi vui vì cậu ấy đã chia sẻ.

Tôi và Khánh đã nắm tay, tay cậu ấy khá lớn, có những nốt chai sần nhưng tay vẫn rất đẹp, nhìn khá là biết-điều hơn một chút. Khánh cười rồi hỏi tôi khi nào dẫn cậu ấy đến chỗ bí mật khác ngoài chỗ tầng thượng lộng gió đó.

“Không vội mà”.

Vì tôi đã quyết định chia sẻ khoảng trống của mình với cậu ấy rồi.

Từ lúc nào tôi cũng không chắc nữa.

HOÀNG LINH

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: