Truyện ngắn Mực Tím: Người ở cạnh bên

Thứ sáu, 05/08/2022 14:28 (GMT+7)

Tóm tắt phần trước truyện LIỆT THẦN:

Đại tiểu thư võ đường Lưu gia tên Đông Tử tuổi vừa trăng tròn, đẹp người đẹp nết nên không hiếm các thiếu hiệp gần xa muốn tiếp cận tìm hiểu. Trong đó, có Lê Minh, một thiếu niên lịch sự, đi cùng chú chó Bát Bát cũng không kém cá tính. Lê Minh muốn tiếp cận tìm hiểu Đông Tử nhưng liên tục bị tiểu đệ nuôi của Lưu gia - Lưu Đông Trung ngày đêm ngăn cản. Lê Minh mời Đông Tử đi chơi ở hồ Thanh Liệt, nhằm dành thời gian riêng tư cùng Đông Tử, nào ngờ, nghĩa đệ Lưu Đông Trung, em gái Xuân Thu và người bạn của Đông Tử là Nguyệt cũng theo cùng.

...Trên bờ hồ, Lê Minh quan sát Lưu Đông Trung và Đông Tử đuổi bắt nhau mà rầu thúi ruột. Thế là mất toi cơ hội lãng mạn đi chơi riêng với Đông Tử rồi.

Suốt chuyến đi, Lê Minh nhiều lần tìm cách tiếp cận Đông Tử mà bất thành, tất cả tại Lưu Đông Trung. Chẳng hạn Lê Minh hái hoa tặng Đông Tử, Lưu Đông Trung giành lấy bảo là sẽ đem cho nàng, rồi trước mắt Đông Tử cứ làm như hoa do hắn tự hái.

Trời nóng, Lê Minh muốn quạt cho Đông Tử, nghĩ thử xem ai đã sẵn đó cầm quạt phành phạch bay cả áo?

Cả hai đi thả diều, Lê Minh muốn cầm diều hướng dẫn cho Đông Tử rồi nhân tiện cầm tay nàng, đã có Lưu Đông Trung lốc cốc kéo toàn bộ sự chú ý của Đông Tử.

Đi câu cá, cũng Lưu Đông Trung liên tục kéo câu, la hét vui mừng í ới, xao động cả bầu trời không thể yên tĩnh mà thì thầm vào tai Đông Tử được.

Thật tình mà nói, chuyến đi này đối với Lê Minh là công toi, vô dụng. Dùng chữ kì đà cản mũi để miêu tả Lưu Đông Trung là quá nhẹ, phải gọi là đàn voi choáng đường, tứ mã tàn phá lối!

...Lê Minh thở dài, Đông Tử ơi Đông Tử, làm thế nào cắt đuôi đứa em nuôi của nàng?

Dĩ nhiên, Lưu Đông Trung không phải vô tình mà cản trở Lê Minh. Hắn hoàn toàn chủ ý, cố tình phá đám.

Có lần, Lê Minh quyết định hạ mình đàm phán với giặc. Kéo Lưu Đông Trung sang một bên, nhỏ nhẹ mở lời: “Lưu đệ, quen đệ đã lâu, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc giữa nam nhân với nhau”.

“Được, chuyện nam nhân với nam nhân phải không?”.

“Ta thật sự rất thích tỉ tỉ của đệ, tỉ tỉ của đệ cũng chưa có lời hẹn ước với ai… đệ có thể giúp ta tiếp cận Lưu cô nương?”.

Lưu Đông Trung giả vờ ngẫm nghĩ rồi gật đầu. “Lưu Xuân Thu đẹp người, giỏi trí, Lê huynh cứ thoải mái tiếp cận! Có gì đệ sẽ giúp cho!”.

“Dĩ nhiên không phải Lưu Xuân Thu!”. Lê Minh cáu.

“Không lẽ Lê Minh đại huynh thích Bảo Yến?”. Đông Trung cố tình chọc phá. Bảo Yến là tam tiểu thư nhà họ Lưu, em út nhất nhà, chỉ mới có sáu, bảy tuổi. “Lê Minh đại ca, sở thích của huynh thật là biến thái!”.

Lê Minh không chịu nổi tên tiểu bối láu cá này. Lê Minh đã hạ người nói chuyện phải trái với hắn, hắn còn cố tình chọc phá đùa giỡn.

“Ý ta là Lưu đại tiểu thư, Đông Tử!”. Lê Minh gằn giọng. “Đông Tử thì không đến phiên ngươi đâu”. Lưu Đông Trung nhoẻn miệng cười, đôi mắt lạnh tanh và nghiêm túc như nước hồ Thanh Liệt.

“Có phải ý của đệ là vì Đông Tử đã có Vạn Độc Vương? Không phải Vạn Độc Vương từ lâu đã biệt vô âm tín?”. Lê Minh hỏi.

Lưu Đông Trung nhếch mép không trả lời.

“Nếu không phải vì Vạn Độc Vương thì vì ai?”. Lê Minh hơi chậm nghĩ.

Lưu Đông Trung đưa tay mân mê dái tai, có lẽ quen thói ngày xưa thường có đôi khuyên tai ở đó, hắn không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn Lê Minh với ánh mắt nghiêm túc, đợi cho đến khi dây suy nghĩ của Lê Minh nối đúng vị trí, đèn não bật sáng mới thôi.

“Là đệ à?”. Lê Minh cuối cùng cũng buộc miệng.

Hai người con trai có cuộc chuyện trò giữa nam nhân với nhau hóa ra chỉ để xác nhận một việc mà ai cũng biết rồi đấy: Lê Minh, Lưu Đông Trung đều thích Đông Tử. Ai chịu nhường bước đây?

Đã đến lúc Lê Minh và Đông Trung phải tranh thủ hành động, đánh nhanh rút gọn giành phần thắng trong tim Đông Tử trước khi người kia kịp ra tay.

* * *

Đông Tử lặn xuống làn nước trong. Hồ trong vắt nhìn thấy rõ từng cụm rong rêu bên dưới và những con cá nhiều màu sắc. Đông Tử hụp lặn và bơi vào đống rong rêu, càng lúc càng xa nhóm. Cá màu cam, màu xanh, cá nhỏ, cá đuôi dài. Có cả tôm và những con cua giơ mắt tròn lơ ngơ giữa những khe đá dưới mặt nước.

Đông Tử nín thở lặn sâu hơn, tay mơn man những cụm rong rêu, bơi xuyên qua lớp lá rêu bồng bềnh, Đông Tử thư giãn cả người. Bên trên ánh nắng chói chang, mặt hồ trên đầu phản chiếu lung linh ánh nước, xung quanh Đông Tử những lá rêu to như tấm khăn lụa bọc lấy người. Đột nhiên mắt Đông Tử dán vào một con nhện đen giữa đám rong rêu. Sao lại có nhện ở dưới nước nhỉ? Có loại nhện đen nào biết bơi không?

Con nhện đen chuyển động.

Đông Tử nhanh chóng nhận ra không phải nhện thật mà hình xăm nhện trên lưng một nam nhân. Tim Đông Tử nhảy mất một nhịp, Đông Tử nhận ra hình xăm này. Đông Tử giơ tay định chạm lấy vai nam nhân nhưng ngay lập tức bị kéo lại phía sau. Bong bóng khí bủa vây xung quanh nàng.

Đông Tử giật bắn người, thì ra Lưu Đông Trung đã lặn xuống ngay cạnh nàng kéo theo hàng đống bọt khí che kín tầm nhìn. Tay hắn nắm chặt lấy vai nàng, có vẻ mừng vì tìm được tỉ tỉ trong lớp rong rêu.

Đông Tử đẩy Lưu Đông Trung ra nhưng bị hắn giữ lại. Bọt khí bao vây cả hai người, Đông Tử giật mình sặc nước ho sặc sụa. Đông Tử trồi người lên mặt hồ thở lấy thở để. Không có thời gian bực mình với Lưu Đông Trung, Đông Tử lặn trở xuống làn nước, vội vã tìm người nam tử với hình nhện xăm.

Bong bóng khí vẫn bủa vây tầm nhìn, nam nhân đã biến mất tăm trong bụi rêu. Đông Tử thẫn thờ cả ngày hôm đó. Đông Trung bám lấy nàng suốt ngày xem Đông Tử có nói gì về chuyện dưới nước hồi sáng không, nhưng Đông Tử gần như không nhớ gì. Trong đầu Đông Tử chỉ có một suy nghĩ: người thanh niên có hình xăm nhện dưới nước là ai? Có phải Vạn Độc Vương?

Lê Minh, Lưu Đông Trung vẫn không hay biết tâm sự của Đông Tử, tiếp tục ganh đua với nhau. Hai người ngoài mặt hòa nhã nhưng sau lưng, cuộc đua giành quyền tán tỉnh Đông Tử đang đến hồi căng thẳng.

Chập choạng tối, cả nhóm quay quanh đống lửa bên bờ hồ. Lê Minh bao ngày đã âm mưu tính kế giấu giấu mở mở, hóa ra đã ngầm chuẩn bị một ngạc nhiên lớn cho Đông Tử.

Lê Minh đã suy nghĩ rất kĩ. Đánh giặc có binh pháp, tiếp cận mĩ nhân cũng phải có chiến lược. Xung quanh Đông Tử có tổng cộng bốn thanh niên. Vạn Độc Vương là một, Bảo Thường là hai, Đông Trung là ba và hắn là bốn. Nhìn qua nhìn lại, tính ngược tính xuôi phải công nhận một điều, muốn Đông Tử để ý, Lê Minh phải vượt trội hơn ba người kia ít nhất một lĩnh vực nào đấy. Người thắng cuộc là người làm được điều ba người còn lại không thể.

Về mặt võ công, Lê Minh bỏ xa Lưu Đông Trung và Bảo Thường nhưng lại thua xa Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương chẳng những võ công ngoại hạng mà xuất chiêu phảng phất hương vị thần thoại: bụi tuyết đen tung bay trong từng động tác. Thua, không đấu lại. Về khoản đẹp trai và chai mặt, Lê Minh không thể so sánh với Lưu Đông Trung được. Không ai so sánh với Lưu Đông Trung nổi ở hai lĩnh vực này.

Vậy chỉ còn tài lẻ.

Đông Tử ngồi xuống bên đống lửa. Lê Minh bí ẩn lôi ra một cây lục huyền cầm. Chú chó Bát Bát phấn chấn chờ đợi, chiếc mũi tròn ướt ướt hướng nhìn chủ nhân đầy ngưỡng mộ.

Đây là loại đàn thân gỗ, có sáu dây. Lê Minh lướt ngón tay, thanh âm như đôi cánh chim xoải rộng, đạp gió lướt mặt hồ. Loại đàn này có thể đưa người nghe vào mộng. Các nam tử thường dành nhiều thời gian rèn luyện khúc tấu cầm bởi lẽ, từ mộng mị đến mê mẩn là chiêu thức dễ nhất giữ chân các mĩ nhân.

Y như rằng, mọi người thán phục không thành lời. Lục huyền cầm réo rắt, ánh lửa bùng sáng, đôi má các thiếu nữ đỏ hồng. Lê Minh phấn khởi, “Thắng rồi…”.

Cùng lúc đó, có giọng hát cất lên. Giọng hát thấp nhưng âm thanh ấm nồng. Giọng hát hòa tiếng lục cầm khiến người nghe cảm thấy như cánh chim chao nghiêng đưa mình bay theo trên mặt hồ lặng sóng, như thể những tia lửa li ti trước mặt bùng cháy từ trong tim.

Lê Minh nhìn lên, người cất tiếng hát không ai khác hơn là Lưu Đông Trung. Ánh lửa rực rỡ lung linh phản chiếu trên gương mặt hắn. Màu hoàng hôn giữ lại trên gò má và khuôn mặt sắc sảo. Đôi mắt hắn lóng lánh phản chiếu tia lửa nhảy múa và màu nước trong veo. Chiếc mũi thẳng, nhân trung sâu và đường nhấn nhẹ trên đôi môi hắn như một đường thẳng trên khuôn mặt đối xứng đến mức hoàn hảo. Lưu Đông Trung nhìn Đông Tử đắm đuối, trong đôi mắt, chỉ phản chiếu Đông Tử và những ánh lửa quấn
lấy nhau nhảy múa...

Lê Minh nhìn Lưu Đông Trung sững sờ. Lê Minh dừng tay, tiếng lục cầm im bặt. Hắn đã thua rồi, không thể qua mặt được Lưu Đông Trung.

Chưa bao giờ có người cất giọng hát khiến cây lục cầm của hắn lạc bước.

Đàn đã tắt, Lưu Đông Trung vẫn nhìn Đông Tử không rời mắt, ánh nhìn vẫn đắm đuối mãnh liệt như muốn làm tan chảy bầu trời và đốt cháy mọi thứ xung quanh. Thế nhưng, từ nãy giờ Đông Tử không nhìn vào mắt hắn mà hướng ánh nhìn về phía sau lưng Lưu Đông Trung.

Giữa bóng tối chập choạng, có bóng người áo đen đeo mặt nạ bạc đứng quan sát họ từ nãy đến giờ.

“Vạn Độc Vương!”. Đông Tử không kìm được kêu lên thành tiếng.

Người áo đen ấy có phải Vạn Độc Vương không? Đông Tử hoang mang.

Lê Minh im lặng thở dài thường thượt. Trong lòng Đông Tử chỉ có Vạn Độc Vương…

GIAO CHI

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: