Truyện ngắn Mực Tím: Một ngày trong mưa

Thứ ba, 09/08/2022 12:43 (GMT+7)

Tôi hắt xì mấy cái liên tục. Nước mưa ban chiều ngấm vào cơ thể bây giờ đã khiến tôi ngây ngấy sốt. Dù đầu có đau như búa bổ, chân tay có mỏi mệt rã rời nhưng chỉ cần người hôm nay bị mắc mưa là tôi chứ không phải Mai thì tôi vẫn vui vẻ chấp nhận.

* * *

Sáng sớm trời đổ mưa tầm tã, cơn mưa kéo dài từ tối qua đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu giảm. Thằng Đạt xách cây lau nhà đến bậu cửa sổ, nó lại bắt đầu làu bàu:

- Tối qua đứa nào đi ngủ sau mà không chịu đóng cửa sổ vậy? Nước mưa hắt ướt hết nền nhà rồi này!

- Tiền ăn tuần này cũng hết rồi, bọn mày đóng vào đi! Lúc nào cũng phải để tao nhắc hết.

- ...

Bỏ ngoài tai mấy lời của nó, chúng tôi vẫn biếng lười trùm chăn kín đầu. Tôi đưa tay với lấy chiếc điện thoại, trời mưa thế này mà nằm trong chăn lướt Facebook thì thật tuyệt. Đập vào mắt tôi là chấm xanh từ nick của Mai, cậu vừa up một bức ảnh chụp khung cảnh trời mưa bên ngoài cửa sổ phòng trọ. Hình như hôm nay Mai không về nhà.

* * *

Mai là cô bạn ở chung một dãy trọ với tôi, phòng chúng tôi cách nhau không xa. Thường ngày Mai không hay ở trọ vì nhà cậu ấy khá gần nên cũng thường xuyên đi đi về về. Nhà chúng tôi xa hơn nên phải ở trọ triền miên, chỉ đến cuối tháng rảnh rỗi mới về, hôm nào biếng lười thì cứ nằm dài trong chăn như sáng hôm nay. Cả đám chúng tôi, ai cũng xiêu lòng trước Mai vì cậu ấy là một bạn nữ rất thông minh và cực kì xinh xắn. Mai có đôi mắt to tròn luôn mở sáng long lanh, có làn da ngăm ngăm đen nhưng vẫn rất duyên dáng. Tôi thích nhất là nụ cười của cậu ấy, chỉ cần nhìn cậu ấy cười là trái tim tôi như muốn tan chảy. Tôi nghĩ đó là nụ cười đẹp nhất tôi từng thấy trong cuộc đời này. Chỉ tiếc rằng tôi lại chẳng có nhiều cơ hội để thấy Mai cười vì tần suất gặp mặt giữa hai người chúng tôi rất hiếm hoi. Mai là một học sinh giỏi của trường. Vì học ở lớp chọn nên lịch học của cậu ấy luôn dày đặc, sáng học trên trường, chiều đi ôn đội tuyển, tối lại đến lớp học thêm. Ngày nào không có lịch học thêm thì cậu ấy về nhà, lúc nào cửa phòng cậu cũng đóng im ỉm.

* * *

Thằng Ninh là đứa có triển vọng nhất. Chẳng những học giỏi, điển trai, chơi thể thao cừ,... mà nó còn rất ga lăng và luôn hòa đồng với mọi người. Ninh đúng chuẩn là một hotboy có sức hút với đám con gái, ở trường không ai không biết đến nó. Mối quan hệ giữa nó với Mai cũng thân thiết hơn hẳn, vì học chung một lớp nên hai người họ gặp gỡ nhau thường xuyên, đi học cũng cùng nhau, ôn đội tuyển với nhau, lúc rảnh thì lại lên thư viện đọc sách. Có hôm Mai còn sang tận phòng tôi để học nhóm với Ninh.

Sáng hôm đó, Mai đem tập vở qua đúng lúc Ninh vừa ra ngoài, thằng Đạt thì về nhà, còn thằng Tuyền vẫn đang ngủ như chết trôi trên gác xép. Dưới nhà chỉ có mình tôi. Vừa thấy Mai tôi đã lúng túng, nói năng chẳng câu nào vào với câu nào:

- Mai… Mai vào nhà ngồi chơi, Ninh nó về ngay ấy mà.

Cậu ấy tự nhiên ngồi vào bàn rồi lấy tập sách ra ôn luyện, những cô bạn chăm chỉ như Mai hầu như không muốn để lỡ một phút giây học tập trân quý nào. Tôi ngồi ở chân cầu thang ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng lưng cậu ấy. Nếu Mai không cất lời kéo tôi trở lại thực tại thì chẳng biết tôi ngồi thẩn thơ ở đó đến bao giờ:

- Giang có thể giải giúp tớ bài này được không?

Cậu ấy chìa tập vở ra cho tôi xem. Ôi mẹ ơi! Là bài tập Toán! Môn Toán là môn tôi học dốt nhất. Mai học lớp chọn mà không giải được thì sao tôi làm đây? Tôi cầm tờ đề lên, tay run run, mồ hôi cứ tòng tòng rơi trên trán. Những kiến thức tôi còn chưa học tới hoặc đã học hay chưa thì tôi cũng chẳng tài nào làm nổi. Đang chẳng biết làm sao thì ngay lúc đó thằng Ninh về tới giải nguy cho tôi:

- Bài này Mai phải giải như thế này này…

- Cũng đơn giản quá ha, vậy mà lúc nãy mình không nghĩ ra, ngồi vắt óc mãi.

- Sao vừa nãy Mai không nhờ Giang, bài này tớ đã bày cho Giang kĩ lắm rồi. Thằng này trí nhớ kém thật, thảo nào bài kiểm tra cuối kì được có 4 điểm.

Ninh hạ thấp tôi trước mặt Mai, cậu ấy cúi đầu cười khúc khích, tôi thì thẹn đến đỏ lựng mang tai. Nếu có cái hố nào ở đây chắc tôi đã chui vào trong đó ở hẳn và không bao giờ quay ra nữa. Thật là xấu hổ hết sức!

* * *

Thằng Đạt thì chắc chắn không phải gu của Mai vì chẳng có đứa con gái thông minh nào lại đi thích một thằng con trai tính-đàn bà như nó. Đạt vốn hay càu nhàu, lại luôn so đo hơn thiệt với người khác, thậm chí ngay cả với con gái từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Hôm liên hoan xóm trọ cuối năm, nhóm bọn tôi gồm sáu đứa rủ nhau đi ăn chè. Lúc tính tiền, cái thằng tính-đàn-bà có ý kiến:

- Tôi chỉ uống trà đá thôi nên không mất tiền, ai ăn gì uống gì thì tự bỏ tiền ra nhá. Bà Nhi là con gái mà ăn đến tận ba li chè, ăn như sợ ai ăn hết phần vậy đó!

Thật là chẳng có thằng con trai nào vô duyên như nó. Đến tôi còn cảm thấy khó chịu huống chi là một đứa con gái như Nhi. Sau vụ đó, mỗi khi cả nhóm tụ tập đi chơi, nếu có Đạt sẽ không có Nhi, và ngược lại.

Tính ra chỉ ngoài cái tính xấu trên thì thằng Đạt cũng rất được. Nó là học sinh lớp chọn Một, sức học còn ăn đứt cả thằng Ninh, ngoại hình ưa nhìn và cũng có một số tài khác nên lọt vào tốp “hotboy dự bị” trong mắt mấy đứa con gái. Riêng chỉ có tôi là yếu kém nhất. Từ vẻ ngoài, học lực, đến cách ứng xử ăn nói, cái gì tôi cũng thua bạn bè. Nếu không ở chung với hai thằng Đạt và Ninh thì có lẽ chẳng ai biết tôi là ai. Bởi thế tôi luôn tự ti về bản thân mình và chẳng bao giờ dám đối diện trực tiếp với Mai.

Tôi thích Mai, nhưng chưa bao giờ dám thể hiện tình cảm của mình ra cho ai biết. Tôi thích Mai nhưng chỉ biết âm thầm dõi theo, quan sát cậu ấy từ phía sau. Mọi sở thích, thói quen của cậu tôi đều ghi nhớ. Cậu ấy sẽ đến thư viện vào chiều thứ bảy, sau đó đi bộ ra trạm xe buýt để bắt xe về nhà, sáng sớm thứ hai mới lên trọ trở lại. Mai thích ngồi gần cửa sổ, mỗi lần đi ngang qua lớp Mai, tôi đều thấy cậu ấy tựa đầu vào song sắt cửa, đôi mắt thẩn thơ nhìn ra khoảng đất trống phía sau trường. Mai luôn tập trung vào việc học nên lần nào nhận được lời tỏ tình của các bạn nam trong trường, cậu ấy cũng đều lắc đầu từ chối. Loại bớt một “đối thủ” là niềm vui lớn của tôi nhưng điều đó chẳng minh chứng cho việc cơ hội của tôi sẽ đến gần. Vì Mai vẫn luôn là ngôi sao tỏa sáng nhất bầu trời đêm và dòng sông tôi chỉ có thể ấp ôm hình bóng cậu phản chiếu xuống mặt nước êm đềm.

* * *

Đạt vốn càu nhàu như vậy. Sáng nay vừa than vãn chuyện nhà cửa xong nó lại đá động sang chuyện tiền bạc, rồi cả chuyện về Mai nữa:

- Nếu trời không mưa thì tao đã rủ Mai đi ăn chè rồi!

- Gớm. Đi ăn mà đứa nào đứa nấy trả tiền như mày thì còn lâu mới có người thích. Còn tao thì chỉ cần rủ Mai lên thư viện là cậu
ấy đi liền. Mới chiều qua đấy thôi, nếu không nhờ tao mang ô đến thì chắc là bây giờ Mai đã ốm rồi. Tối qua về Mai nhắn tin cảm ơn, còn bảo khi nào rảnh sẽ đi dạo phố cùng nhau nữa đấy!

- Mày làm gì có ô, tao thấy suốt ngày xài ké của thằng Giang thì có!

- Ờ thì… ờ…

- Tao thấy Mai cũng bình thường mà sao chúng mày cứ say như điếu đổ thế?

Đứa cất lời cuối cùng là Tuyền, nó là thằng duy nhất trong phòng có “gà bông” và không ai khác là Nhi - cô bạn “ba li chè” kia.

Tôi vùng chăn đứng dậy, trong lòng thật có nhiều nỗi buồn. Đáng ra hôm qua tôi nên can đảm hơn để đưa ô cho Mai, có thể nó không viết nên một kết thúc đẹp cho tình cảm thầm lặng của tôi nhưng ít ra cũng giúp mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên tốt hơn, dù chỉ là một chút. Chỉ vì sự nhút nhát của mình mà tôi cứ đứng lại một chỗ, còn Ninh cứ ngày một tiến xa hơn để sánh bước bên Mai. Tôi bước ra khỏi phòng. Hít một hơi căng đầy lồng ngực, không khí trong lành buổi sáng giúp tôi cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

- Giang có muốn đi dạo không?

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng Mai, cậu ấy đang đứng sau lưng tôi, từ lúc nào tôi chẳng hay biết. Đối diện trực tiếp với Mai, tôi cảm thấy bối rối vô cùng:

- Sao… sao Mai không rủ Ninh với Đạt?

- Đạt sẽ khó chịu khi đi dưới trời mưa vì nước mưa sẽ làm bẩn đôi giày hiệu màu trắng của cậu ấy. Còn Ninh thì cứ để cậu ấy ôm mộng với cái ô của Giang đi!

Tôi cứ như một gã khờ không hiểu Mai đang nói điều gì, mắt tôi cứ mở tròn xoe ra nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Dường như Mai biết tôi muốn hỏi điều gì nên cậu ấy từ tốn trả lời:

- Hôm qua khi ở trong thư viện, tớ đã thấy Giang đến, sao lại để ô ở ngoài cửa sổ rồi đi về mà không nói với ai một tiếng vậy?

Sau đó thì Ninh đưa cho tớ mượn. Giang nên cảm ơn Ninh vì nếu không nhờ cậu ấy thì có thể chiếc ô của Giang đã bị ai đó lấy đi rồi. Ninh cũng thật tốt, chỉ có điều tớ không vui vì cậu ấy đã nói dối thôi.

Tôi nhận lấy chiếc ô từ tay Mai, trong lòng dâng lên nhiều niềm vui khó tả. Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt Mai:

- Tớ rất thích Mai! Khi nào rảnh hai chúng mình có thể đi chơi với nhau được không?

- Tớ cũng rất mến Giang!

Mai cười, một nụ cười rất tươi, nụ cười tươi sáng như mặt trời nhỏ xua tan đi lớp mây đen ứ nước. Đó là lần đầu tiên tôi dám nhìn thẳng vào mắt cậu, là lần đầu tiên tôi can đảm thổ lộ tâm tư của mình. Tôi từng nghĩ mình sẽ mãi là kẻ hèn nhát và Mai sẽ không bao giờ biết được tình cảm của tôi.

Nhưng giờ thì mọi thứ thay đổi thật rồi! Khi thích một ai đó, chúng ta không thể mãi hi vọng người ấy cũng thích mình mà chúng ta phải can đảm sát lại gần, biến những thứ từ “không thể” trở thành “có thể”. Cảm ơn một cơn mưa lạ đã bất chợt đổ xuống!

HỒNG NGỌC

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: