Truyện ngắn Mực Tím: Ký ức màu rêu

Thứ bảy, 06/08/2022 11:58 (GMT+7)

Miên vẫn có thói quen chia những mảng kí ức bên trong mình thành hai gam màu trắng, đen rõ rệt. Những kí ức đáng nhớ, Miên sẽ gom tất thảy vào khoảng trắng trơn, để bản thân nó tự do nhuộm lên sắc màu của riêng mình. Còn những kí ức cần phải quên đi, Miên sẽ cho tất cả vào mảng đen tối mù, để chẳng còn thấy, chẳng còn bận tâm chi thêm quá nhiều nữa.

Thế nhưng, sự xuất hiện của Quân đã khiến quy luật ấy trong Miên trở nên xáo trộn. Và Miên biết, lòng mình đã chẳng còn bình yên từ dạo ấy.

Đã có một quãng thật dài, Miên phân vân liệu nên đặt Quân vào đâu trong hai mảng kí ức kia. Nếu đặt hẳn vào phần trắng trơn, tim Miên có lẽ sẽ buồn lắm vì những điều kì vọng đều trở nên vô vọng. Còn nếu đặt hẳn vào phần đen kia, Miên lại chẳng đành lòng để mà quên đi. Vậy là Quân trở thành ngoại lệ duy nhất, là mảng xanh rêu diệu kì trong thế giới của riêng Miên.

Miên không hiểu người ta sẽ vì điều gì mà rung động bởi một ai đó. Liệu có đơn giản và khó hiểu như Miên hay không? Chỉ vì người ấy ngồi dưới bóng cây trong một ngày ươm nắng. Chỉ vì đôi ba vạt nắng nghịch ngợm len qua kẽ lá, lấp lánh trên gọng kính ai kia đang mân mê trên tay. Thế là xiêu lòng, là trộm nhớ, trộm thương.

Phải, là trộm nhớ trộm thương. Bởi câu chuyện ấy, chỉ mình Miên là người bắt đầu và Miên biết, mình sẽ là nhân vật duy nhất trong đó. Còn đoạn kết, có lẽ đã định sẵn là dang dở hoặc buồn vương.

Quân là khách quen của quán cà phê nhỏ nơi Miên làm việc. Quen đến nỗi mọi người đều biết cậu sẽ chọn cho mình chiếc bàn thứ 3 từ ngoài bước vào, dưới tán cây trong những ngày nắng và chiếc bàn thứ 2 bên cạnh cửa sổ trong những ngày trời chợt đổ mưa. Quen đến nỗi ai cũng biết Quân sẽ chọn cho mình một tách cappuccino nhiều cà phê. Nhưng chỉ mỗi Miên biết, Quân sẽ thêm cho mình chút đường vào đấy, một ít thôi nhưng chẳng thể nào bỏ qua công đoạn ấy. Phát hiện tưởng chừng bé như cái kẹo ấy, vậy mà lại khiến Miên lâng lâng vui sướng đến cả mấy ngày. Có đôi khi, phải lòng một người khiến người ta vừa hạnh phúc, vừa đáng thương như vậy đấy.

Cóp nhặt từng chút, từng chút một những điều người khác vốn dĩ chẳng bận tâm để làm chút quý giá cho riêng mình.

Miên biết, à không, không phải mình Miên mà dường như cả quán cà phê nhỏ này, ai cũng biết Quân ôm mối tương tư với chị chủ quán - cô gái hơn Quân đến tận 5 tuổi. Và thế là, bất đắc dĩ Miên rơi vào một vòng xoáy, đơn phương người đơn phương một người khác.

Cảm xúc khiến người ta không còn lí lẽ, hợp thức hóa mọi điều tưởng chừng như chẳng thể nào, như cách Miên vẫn thường lau thật kĩ chiếc bàn Quân vẫn ngồi, như cách Miên luôn phân vân thật nhiều việc chọn chiếc tách nào cho Quân giữa một loạt chiếc tách như nhau; hay như cách Quân vẫn đợi hàng giờ chỉ để nhìn chị từ xa, như cách Quân vẫn dành cho chị những điều nho nhỏ tốt đẹp.

- Miên của tớ đáng thương quá! - Không ít lần Quỳnh thở dài khi nhìn dáng vẻ cặm cụi của Miên lúc lặng lẽ gấp từng ngôi sao nhỏ.

- Tớ vui mà! - Miên vẫn mỉm cười thật hiền như mọi lần vẫn thế.

- Cậu không định mở lời sao? Ít ra lúc này, vẫn là cạnh tranh công bằng kia mà!

- Chẳng hề công bằng đâu, vì chị ấy không cần làm gì vẫn có được lòng Quân, còn tớ dù có làm mọi điều thì cũng không thể kéo về được một ánh mắt của cậu ấy.

- Miên ạ, cậu biết rõ hơn ai hết. Vậy mà sao...

- Chỉ là... tớ không muốn một ngày nào đó phải hối hận vì chưa từng một lần cố gắng vì điều mình khao khát. Buồn có thể tan nhưng hối hận sẽ mang hoài day dứt.

Quỳnh lại thở dài, biết rằng chẳng thể nào thắng nổi cô ngốc với muôn vàn lí lẽ là Miên kia.

* * *

Miên thấy chị bước đến nơi Quân đang ngồi, khẽ nói gì đó cùng cậu rồi cả hai ra ngoài. Khoảnh khắc ấy, Miên thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Thế nhưng, vẫn có chút gì đó trong cô bạn nhỏ mong rằng, Quân sẽ nhận được đáp án mà bản thân mình mong đợi bấy lâu và một phần hi vọng lớn hơn xíu là Quân sẽ có cơ hội trở về với những ngày chưa vướng bận một ai. Mặc dù chỉ là suy nghĩ, nhưng sự xấu xa ấy vẫn khiến Miên ngỡ ngàng thật lâu về chính mình. Từ khi nào, Miên lại trở nên ích kỉ như thế nhỉ?

Chị quay lại quán nhưng Quân thì không. Và có đến cả tuần dài sau đấy nữa, Miên chẳng thấy Quân đâu cả. Chưa bao giờ trong đời Miên trải qua cảm giác nhớ nhung một người đến như thế. Không ít lần Miên ước giá chi mình đủ can đảm để có được cách thức liên lạc với Quân, thì giờ đây có lẽ bản thân không phải khó chịu hoài như thế này.

Rồi một ngày thành phố âm u, khi Miên vội vã gấp chiếc ô rồi bước vào quán, cô bạn nhỏ đã ngỡ ngàng thật lâu khi thoáng thấy dáng ngồi quen thuộc bên khung cửa sổ. Cậu ấy trở lại, lặng lẽ như cách cậu từng xuất hiện nhưng đủ để lòng Miên gợn lên từng cơn sóng cuộn trào. Thế nhưng, sự xuất hiện ấy, cũng đồng nghĩa với việc, lòng Miên sẽ còn buồn thật lâu, thật lâu nữa.

Cậu quay trở lại, thế giới của Miên cũng dần hửng nắng trở lại. Thế nhưng, Miên biết, chút nắng này rồi cũng sớm tắt đi bởi tầng mây thật dày kia đang đủng đỉnh trên đường trở về. Sự nhẫn nại của một người dành cho một người luôn có giới hạn. Chỉ là với riêng Quân, sự nhẫn nại của Miên cứ được nới rộng, nới rộng mãi thôi.

* * *

Ngày hôm ấy nắng dịu, Quân phát hiện trên chiếc bàn quen thuộc mình vẫn ngồi xuất hiện một hộp thủy tinh với rất nhiều ngôi sao bé nhỏ bên trong. Cậu cầm lên, có một thoáng nghĩ rằng ai đó đã đặt nhầm chỗ, nhưng chữ “Quân” bé xíu nơi góc tấm thẻ nhỏ kèm theo đã bác bỏ suy nghĩ ấy. Bất giác, ánh mắt cậu chợt hướng về bóng dáng nhỏ nhắn đang loay hoay bên trong. Một ý nghĩ nào đó thoáng qua khiến cậu giật mình.

Đặt chiếc hộp sao ấy nơi chiếc bàn Quân vẫn hay ngồi là hành động dũng cảm nhất cả đời Miên cho đến giờ phút này. Món quà ấy, Miên đã hoàn thành thật lâu, từ trước cả đoạn thời gian Quân chẳng đến quán. Ban đầu, nó vốn dĩ chỉ là món quà Miên muốn dành cho chính mình, như một lời chúc may mắn, dẫu cho hi vọng có mong manh thế nào đi chăng nữa.

Thế nhưng, sau lần ấy, sau lần Miên tình cờ bắt gặp nỗi buồn vương trên ánh mắt, trên nét cười của Quân khi thấy chị mỉm cười dịu dàng cùng một chàng trai khác, bỗng dưng Miên muốn dành lời chúc cho cậu ấy. Bởi Miên nhận ra rằng, Quân buồn như thế lòng Miên lại càng buồn hơn. Vòng luẩn quẩn ấy, Miên chẳng biết khi nào mới buông tha cho cả hai, cho Quân và cả Miên nữa.

Miên kiểm kê, tắt đèn, khóa cửa kĩ càng trước khi trở về. Phố về đêm hiếm hoi có khoảnh khắc êm ả, khiến những tích tụ ngột ngạt trong Miên bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Bạn gì ơi?

Tiếng gọi phía sau khiến bước chân Miên khựng lại, tim bất giác gióng lên từng hồi gấp gáp. Miên xoay người lại, tay vô thức siết thật chặt quai đeo của ba lô.

Quân bước gần về phía Miên, rồi dừng bước ở một khoảng cách vừa đủ lịch sử, vừa đủ cho những kẻ xa lạ sơ giao. Sự lúng túng thoáng qua trong chốc lát rồi Quân đẩy chiếc hộp thủy tinh chứa đầy những ngôi sao nhỏ về phía Miên.

- Gửi lại cậu! Cảm ơn vì lời chúc. Nhưng nó vốn thuộc về cậu mà, phải không?

- Tớ chỉ là... Mà sao cậu biết...

- Chúng ta đều biết trước kết quả sẽ là gì mà. Chỉ là, tớ không muốn lại có một người bước vào những tháng ngày chẳng mấy dễ chịu, như tớ đã từng.

Mái đầu Miên vẫn cúi thấp, ngẩn ngơ nhìn thật lâu vào hai chiếc bóng đang chồng lên nhau dưới mặt đường. Đoạn, bàn tay nhỏ nhắn đưa ra, đẩy chiếc bình ngôi sao về phía Quân.

- Cứ xem như là lời chào tạm biệt của tớ đi được không? Mặc dù ngay cả lời xin chào tớ vẫn chưa có cơ hội mở lời, nhưng đâu phải câu chuyện nào cũng nhất thiết phải có lúc mở đầu. Miên quay đi, không để Quân có cơ hội nói thêm bất cứ điều gì nữa. Thực ra, Miên sợ, sợ những điều ấy sẽ khiến nỗi buồn đang chất chứa trong Miên tuôn trào thành dòng.

Có giọt nước mắt vừa hoen khỏi bờ mi. Miên vội đưa tay lau đi, tự nhủ rằng thế gian này đâu phải điều chi cũng được vẹn tròn. Người với người, có duyên gặp gỡ nhưng đâu phải bao giờ kết cục cũng là ở bên nhau?

Giữa hai thái cực đen - trắng, vẫn còn đó muôn vàn những gam màu xen kẽ khác nữa. Cũng giống như giữa hai thái cực tan - hợp là muôn vàn những trạng thái lửng lơ không tên. Như Quân và Miên vậy, như cách cả hai lướt qua rồi để lại trong nhau những vệt phớt màu khẽ khàng, tuy nhạt nhòa nhưng lại hằn sâu, ít ra với riêng Miên là thế.

Con người ta trên đời, lắm khi phải trải qua nhiều vệt màu lửng lơ như thế mới tìm được một gam màu thuộc về riêng mình, dành cho mỗi mình mà thôi.

DIÊN VỸ

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: