Truyện ngắn Mực Tím: Khóa nỗi sợ và ném đi thật xa

Thứ ba, 09/08/2022 12:43 (GMT+7)

Tới tận lúc này, khi tiết học thứ ba sắp trôi qua và cận kề tiết cuối cùng của thời khóa biểu hôm nay, Vân Anh vẫn chẳng thể nào tin được, ngồi bên cạnh mình lúc này là cậu bạn siêu nổi tiếng của trường.

Ngày đầu lên lớp, giáo viên cho phép học sinh tự do chọn chỗ. Không vội vàng tranh những bàn sau, cũng không nhanh nhảu lấy bàn trước để tiện bề nghe giảng, Vân Anh chọn cho mình góc ngồi ngoài cùng, bên cạnh cửa sổ, nơi cứ mỗi độ thu về là hương hoa sữa lại nồng nàn chẳng dứt. Ban đầu, chiếc bàn đó chỉ có mỗi cô bạn nhỏ. Cho đến hôm nay, chỗ ngồi cạnh mới xuất hiện thêm một người. Mà đã xuất hiện, là xuất hiện hoành tráng như thế.

Tại sao thế nhỉ? Rõ ràng đây chẳng phải là “địa thế” tuyệt vời nhất. Và cô bạn nhỏ là Vân Anh đây cũng chẳng phải kẻ nổi đình nổi đám gì cho cam.

Một tờ giấy nhỏ được gấp lại đẩy sang trong khi kẻ ngồi cạnh kia vẫn chống cằm nhìn bảng ra chiều chú ý lắm.

Vân Anh lấy làm lạ, ngón tay trỏ nho nhỏ đưa tới, kéo tờ giấy về phía mình.

“Hey! Đừng nhìn tớ nữa. Mặt tớ đâu có vết bẩn nào”.

Thoắt cái, hai má cô bạn nhỏ đỏ bừng lên, vò vội tờ giấy rồi thảy vào hộc bàn.

Vậy mà, khuôn mặt cười được vẽ cuối câu kia vẫn cứ xuất hiện trong tâm trí.

Từ khoảnh khắc ấy đến cuối giờ, Vân Anh ngoan ngoãn hơn hẳn, chăm chú nghe giảng, viết bài đâu ra đấy, không bỏ sót bất cứ điều nào mà giáo viên bên trên đề cập đến.

Thế nhưng, chỉ mỗi cô bạn mới biết, viết thế thôi chứ trong tâm trí nào có mảy may lưu lại được gì. Chỉ có khuôn mặt cười đáng ghét đó cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí.

Hết tiết, Vân Anh vội thu dọn sách vở, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Vốn dĩ da mặt bình thường đã mỏng, nay lại càng mỏng hơn. Quả thật, cô bạn không dám đối mặt xấu hổ với Quân đâu.

Bỗng chiếc balo bị níu lại từ phía sau khiến bước chân nhỏ chẳng thể nào di chuyển.

Lấy hết can đảm, Vân Anh quay sang, để rồi bắt gặp khuôn mặt cười tỏa nắng.

- Hi, tớ đáng sợ lắm sao?

Vẫn chưa hoàn hồn sau lực sát thương của nụ cười kia, Vân Anh máy móc lắc đầu, khuôn mặt hãy còn ngơ ngác.

- Vậy sao lại tránh tớ như vậy? - Cậu bạn lại kiên nhẫn hỏi tiếp.

- Vì… cậu nổi tiếng quá! - Cô bạn lẩm bẩm, nhỏ xíu thôi nhưng vẫn vừa vặn lọt được vào tai người đứng đối diện. Cậu bạn ngẩn người một lúc rồi buông balo Vân Anh ra, quay qua quay lại ra chiều tìm kiếm.

- Cậu… đánh rơi gì sao?

- À không, tớ đang tìm xem chỗ ngồi này có kí hiệu nào cấm người nổi tiếng ngồi không?

Vân Anh tròn mắt rồi bật cười, tiếng cười tự nhiên trong veo, khiến bàn tay đang vờ tìm kiếm của cậu bạn bỗng chốc cứng đờ. Cậu khẽ ngước lên, vừa vặn bắt gặp lúm đồng tiền hằn lên nho nhỏ. Vì cô bạn đứng hướng ngược sáng, nên tất cả những gì đọng lại thật sâu trong cậu, chỉ là nét hằn duyên dáng bên bờ má ấy.

* * *

Vân Anh lại hí hoáy với những nét vẽ của riêng mình, mặc kệ bên trên lớp phó văn thể mĩ đang khản cả giọng thông báo về chương trình văn nghệ sắp tới. Mỗi bận thế này, mới thấu được cái chức lớp phó văn thể mĩ cũng chẳng dễ dàng gì. Gọi tên ai người nấy cũng báo bận, kêu người nào người nấy cũng từ chối. Nhưng hôm nay, Vân Anh nghe thấy giọng cô bạn hân hoan đến lạ thường.

- Quân này, tiết mục mở màn cho văn nghệ của lớp mình năm nay, cậu đảm nhận được không?

À, ra là vậy. Vân Anh nhìn sang cậu bạn ngồi cạnh, gật gù ra chiều thấu hiểu. Thật ra, Vân Anh biết bạn lớp phó chỉ hỏi cho có lệ vậy thôi, chứ danh sách thì chắc chắn đã thêm tên Quân vào từ lâu rồi. Với người mà chỉ cần một chiếc mic, một guitar mà vẫn có thể khiến người người say đắm thì tội gì mà không tận dụng chứ.

- Được thôi. Nhưng tớ đang suy nghĩ về một bản song ca. Tớ sẽ tìm bài hát phù hợp rồi chọn một giọng nữ trong lớp mình sau nhé!

Vân Anh tròn mắt, ra chiều ngạc nhiên khủng khiếp.

Có thể những người bạn cấp 3 này chỉ vừa biết đến độ nổi tiếng của Quân trong một năm trở lại, thế nhưng, kẻ từng chung trường với cậu từ cấp 2 như Vân Anh đây thì chẳng lạ gì. Quân hiếm khi song ca cùng ai đó, mà dường như là chưa bao giờ. Vậy mà lúc này, chính miệng cậu ấy lại bảo rằng bản thân muốn hòa giọng cùng một cô bạn nào đó.

Tan học, Vân Anh rời khỏi lớp, bước chân phân vân liệu nên đến thư viện hay trốn lên góc riêng của mình thư giãn đôi chút. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô bạn nhỏ lại tìm đến với “căn cứ địa” quen thuộc của riêng mình. Tựa đầu vào lan can, nghe tiếng gió reo bên tai hòa cùng giai điệu da diết từ điện thoại, Vân Anh bất chợt ngâm nga. Giọng hát trong veo như ban mai ấy theo gió cuộn trào tan đi, vội vàng như thể sợ làm ai khác ngẩn ngơ.

Giai điệu vừa dứt, cô bạn mở đôi mắt đang khép hờ, rồi bỗng chốc trợn tròn ngạc nhiên khi phát hiện một người đang ngồi cạnh bên. Rõ ràng, nơi này chỉ một mình cô bạn thường xuyên lui tới thôi mà.

Cả năm rồi có ai xuất hiện nữa đâu, sao tự dưng giờ lại có người ngồi cạnh thế này.

- Hey! - Quân huơ huơ tay trước mặt Vân Anh. - Là tớ mà.

- Ừ, là cậu. - Vân Anh lí nhí, tim vẫn chưa thôi đập mạnh mẽ vì kinh ngạc. - Cậu tìm tớ sao?

Hỏi xong, Vân Anh chỉ muốn xuất hiện cái lỗ nào để chui xuống cho xong. Sao

Quân lại phải tìm cô bạn làm gì? Giữa hai người có mối liên quan nào đâu. Chắc chắn chỉ là tình cờ mà thôi.

- Đúng rồi, tớ tìm cậu.

- Ừ,... sao cơ? Cậu tìm tớ?

Lần này đến lượt Quân phì cười vì điệu bộ quá sức đáng yêu kia.

- Góp giọng cùng tớ trong tiết mục sắp tới nhé!

Vân Anh ngỡ ngàng nhìn cậu bạn đối diện. Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên có người mở lời về một bản song ca với cô bạn, lạ lẫm đến nỗi Vân Anh cứ ngỡ cậu nhầm.

- Là hát sao? Nhưng… tớ đâu biết hát? - Vân Anh cụp mắt.

- Tớ đi tìm cậu từ rất lâu, rất lâu rồi.

- Sao cơ?

Quân nhìn cô bạn nhỏ rồi bồi hồi nhớ lại.

- Cách đây mấy năm, khi bọn mình vẫn còn cấp 2, tớ từng tình cờ nghe được giọng hát của cậu, cũng ngân nga trong gió như thế này, cũng là ca khúc lúc nãy. Tiếc rằng, tớ chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng cậu lúc ấy mà thôi. Thế là tớ mải miết tìm hoài trong đội văn nghệ của trường mà vẫn chẳng thể gặp được. Cho đến cách đây mấy tuần, chắc ông trời thương tình tớ tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng cũng cho tớ gặp được chủ nhân của giọng hát ấy.

Vân Anh chẳng biết nên nói gì cho phải. Thì ra, có nhiều chuyện cô bạn nhỏ không biết như vậy.

- Tin tớ, cũng như tin tưởng bản thân mình, giọng hát của cậu thực sự rất ấn tượng. Thế nên, chúng ta cùng nhau làm nên bài hát
tuyệt vời nhất nhé?

- Tớ… không thể hát được.

- “Không thể?”. - Quân rối rắm thật lâu cũng không tìm được lời giải thích cho cụm từ ấy.

Vân Anh nhìn Quân rồi thở dài.

- Ngày bé tớ từng đi lạc. Cảm giác một mình giữa đông đúc khi ấy, những gương mặt xa lạ lướt qua, đến bây giờ vẫn khiến tớ ám ảnh khi nhớ về. Hội chứng ám ảnh đám đông cũng xuất hiện từ dạo ấy. Thế nên, tớ không thể nào đứng trước nhiều người như thế và cất lên giọng hát của mình.

Vân Anh chưa từng nghĩ sẽ kể cùng ai câu chuyện này, dù là với gia đình hay cả cô bạn thân thiết nhất. Cảm giác nặng nề đó, có nói ra cũng chỉ khiến người khác nhọc lòng. Vậy mà chẳng hiểu sao, giờ đây, nơi sân thượng lộng gió này, cô bạn lại kể cùng Quân tất thảy như thế. Lạ thật! Quân nhìn sang cô bạn nhỏ ngồi cạnh, nhìn thấy cả vẻ lo lắng ánh lên sau cặp kính hồng xinh xinh. Bỗng dưng một sáng kiến chợt lóe lên trong cậu.

- A, tớ có cách này…

* * *

Tiếng giới thiệu tiếng mục vang lên ngoài kia, tràng pháo tay giòn giã khi tên Quân xuất hiện, tất cả đều đã sẵn sàng. Ngay cả cậu bạn đứng cạnh cũng đã hoàn tất bước chỉnh dây đàn cuối cùng. Chỉ riêng mình Vân Anh, tiếng tim đập thình thịch vẫn khiến tai ù đi và tay cầm mic toát lạnh.

Nhìn cô bạn nhỏ đang bồn chồn bên cạnh, trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi nào đó, Quân chợt nghĩ phải chăng mình sai rồi. Thế nhưng, khi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh toát ấy, mọi băn khoăn cũng tan biến.

- Nhìn tớ này!

Vân Anh ngước lên, nhìn về phía đối diện. Tháo đi cặp kính, đôi mi cong vút càng kiều diễm hơn bội phần.

- Cậu có nhìn rõ tớ không?

- Một… một chút thôi.

- Vậy chắc chắn lát nữa đây, cậu sẽ không thấy được rõ ràng một ai ở bên dưới cả.

- Đúng vậy!

- Nhớ lời tớ từng bảo không? Bên dưới khán đài có phải là đám đông nữa không?

- Không phải, là cánh đồng củ cải trắng.

- Vậy âm thanh bên dưới là gì?

- Tiếng gió reo.

- Thế thì cậu sợ gì nữa?

Cậu đang đứng giữa cánh đồng và hát cùng gió, vì cớ gì lại thiếu tự tin.

- Phải rồi.

- Vả lại, còn có tớ ở đây! Điều chúng ta thật sự “sợ”, không phải là cảm giác còn đọng lại trong tiềm thức kia, mà là sự đơn độc khi không có ai cùng mình bước qua đoạn tối ấy.

Đúng vậy, thật may, khi có Quân ở đây, ngay lúc này! Vân Anh thở phào nhẹ nhõm, nghe trái tim mình bất giác hân hoan đến lạ thường.

DIÊN VỸ

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: