Truyện ngắn Mực Tím: Giải Oscar cho bố

Thứ sáu, 09/09/2022 17:46 (GMT+7)

“Bố, con đâu phải quân nhân. Con là con gái của bố mà...”. Đã rất nhiều lần tôi muốn hét lên với bố câu ấy khi bị gọi dậy lúc năm giờ sáng để đi tập thể dục. Tôi thèm lắm cảm giác vào những ngày nghỉ được cuộn tròn trong chăn ngủ nướng đến bảy, tám giờ sáng như đám bạn. Những thèm muốn tưởng chừng như thật bình thường với gia đình khác nhưng với gia đình tôi thì điều ấy thật xa xỉ. Bố tôi không phải quân nhân nhưng bố huấn luyện tôi và giờ giấc của gia đình tôi chẳng khác gì quân nhân. Dù tôi có vạn lần không thích thì cũng chẳng thể chối bỏ việc tôi là con gái của bố và đó là gia đình tôi.

- Dậy Ngọc ơi.

Ngoài tiếng chuông báo thức thì tiếng gọi của bố luôn là những âm thanh đầu tiên tôi nghe mỗi khi thức dậy. Bố đặt tên tôi là Bảo Ngọc nhưng chưa khi nào tôi được nâng niu như ngọc ngà, tôi là con gái cũng là đứa con duy nhất của bố ấy vậy mà chưa khi nào được bố chiều chuộng. Năm giờ sáng, bất kể ngày nắng hay mưa tôi đều phải dậy chạy bộ với bố ba mươi phút.

- Bố, mình thương lượng một chút được không bố?

- Không được.

Tôi vứt tung đám thú nhồi bông trong giường và hét lên trong câm lặng những câu hỏi tại sao? Cuối cùng tôi cũng phải đầu hàng và bò khỏi giường ra ngoài, nhìn đôi giày đã được chuẩn bị sẵn nơi bậc thềm nhà khiến tôi phát bực. Nếu có ông tiên tốt bụng cho tôi một điều ước lúc này, tôi sẽ ước ngay một ngày được thôi làm con gái bố mà không suy nghĩ nhiều.

Mười bảy tuổi, bạn tôi vẫn ngủ nướng trên giường và đến quả trứng còn không biết luộc. Tôi thì sao? Chưa từng được ngủ nướng, mười bảy tuổi tôi đã biết đi chợ, rán cá,... như một bà nội trợ thực sự. Đến cả việc sửa bóng đèn hay chiếc quạt hư trong nhà bố cũng dạy và bắt tôi phải làm. Bạn tôi đứa nào cũng ngưỡng mộ việc tôi được sinh ra làm con một trong một gia đình có điều kiện tốt. Nhưng khi nghe kể về thời gian biểu của tôi trong một ngày hay sự nghiêm khắc bố dành cho tôi thì chẳng mấy ai chịu tin. Có đứa còn đùa rằng đó là cái giá quá ngọt ngào cho việc tôi được sinh ra làm con một trong gia đình quá tốt. Tôi chỉ biết khóc ròng trong suy nghĩ mà chẳng dám nói ra những mong ước thật trong lòng.

Tôi luôn mong mình có anh chị, em biết dường nào...

- Nay bố phải lên công ti, con tự lo cho mình được chứ?

- Được ạ. Con lớn rồi mà bố, với lại có việc gì mà con không biết làm đâu.

- Bố biết nhưng con rất hậu đậu, điều ấy khiến bố không yên tâm.

Chẳng để tôi phản biện thêm câu nào, bố uống vội tách cà phê rồi xách tập hồ sơ đi mất để lại tôi với một bụng tức. Bố tập cho tôi trưởng thành mỗi ngày nhưng lại chẳng bao giờ tin tôi đã và đang từng ngày lớn lên. Mỗi tuần bố sẽ lên công ti một lần và hôm nào bố đi ngày ấy sẽ là ngày tuyệt vời.

Tôi bỏ dở bữa sáng, chạy và reo hò trong hạnh phúc... không có bố ở nhà tôi sẽ tha hồ tự do làm điều mình thích, xem phim, bỏ bữa và nghiền ngẫm đống truyện tranh mà không phải nghe càm ràm bên tai.

* * *

Một ngày hai mươi bốn tiếng chưa bao giờ là đủ với tôi, nhất là vào năm cuối cấp này, nào là kì thi đại học, nào là dự định tương lai,... tâm trí tôi lúc nào cũng xoay mòng. Tôi quen béng mất tập tài liệu ôn tập ở nhà khi đến lớp học thêm, đi học mà quên mang tài liệu ôn tập thì có khác nào đi chợ không mang theo tiền. Ba chân bốn cẳng tôi chạy thật nhanh về nhà...

- Lại quên mang gì hả cô hai?

- Dạ, con quên mang tài liệu ôn tập bố ạ. Bố làm món gì thơm thế?

Tôi vừa trả lời bố vừa chạy như bay vào phòng. Bàn làm việc của bố được đặt gần cửa sổ gần cửa chính, vào hay ra thì đều sẽ đi ngang qua. Vốn chẳng phải đứa hay tò mò nhưng vì màn hình máy tính của bố đang mở và còn hiện lên một cái tên Facebook rất quen, dù rất vội nhưng cái tên “Luca” quen thuộc kia đã níu tôi lại.

Bố đang loay hoay trong bếp nên chẳng nhận ra sự hiện diện của tôi trước máy tính của bố, đụng vào đồ của người khác khi chưa được sự cho phép là điều không tốt. Tôi biết điều ấy nhưng rồi vẫn không thắng nổi sự tò mò đang nổi loạn bên trong mình, tay tôi chạm vào con chuột và bắt đẩu thỏa mãn sự tò của chính mình. Tập tài liệu cùng chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống nền nhà một cách vô định, chân tôi cứng đờ tại chỗ, tôi nhìn thẳng vào mắt bố mà không có lấy một chút cảm xúc trong lòng.

- Ngọc, con nghe bố giải thích...

Câu nói của bố giống như một cái kim, nó đi qua thính giác và rồi chọc vỡ quả bóng cảm xúc trong tôi. Sự phẫn nộ cùng nước mắt cứ thế tuôn trào trong tôi. Bố là Luca? Luca là bố? Tại sao bố có thể là người bạn đặc biệt của tôi? Sao bố lại làm thế với tôi? Trong tôi có hàng vạn câu hỏi tại sao, vì sao, chúng thi nhau gào thét. Tôi nhìn bố, bố nhìn tôi... chẳng có lời nào của bố lọt vào tâm trí tôi...

- Con ghét bố!

Tôi bỏ lại bố rồi chạy thật nhanh trong nước mắt. Tôi không biết mình phải đi đâu nhưng tôi cứ chạy, chạy thật nhanh để thoát khỏi tầm nhìn của bố. Đôi chân đi mãi cũng mỏi, tôi dừng chân trước cổng nhà ngoại khi trời đã buông màn đêm. Thấy ngoại, tôi sà vào lòng ngoại khóc nấc lên như một đứa trẻ có điều oan ức. Ngoại chẳng hỏi gì mà chỉ ôm tôi vào lòng vỗ về, xoa dịu đi những tổn thương trong tôi. Tôi ở lại nhà ngoại và tránh mặt bố, ngay cả cuộc gọi hay tin nhắn của bố tôi cũng đều từ chối. Tôi đã không gặp bố gần hai tháng rồi...

- Ngọc.

- Mẹ, hôm nay mẹ không đi làm sao ạ?

Sự xuất hiện của mẹ khiến tôi hơi bất ngờ, những ngày tôi ở nhà ngoại mẹ con tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và mẹ sẽ ghé thăm tôi vào cuối tuần. Một người có trách nhiệm như mẹ sẽ không bao giờ có chuyện bỏ việc khi không có chuyện gì thật quan trọng.

- Mẹ đến đây có chuyện gì đó quan trọng đúng không ạ?

- Đúng vậy. Mẹ có chuyện rất quan trọng!

- Con biết mà, nếu không thì mẹ đâu đến tìm con vào lúc này. Chuyện gì thế ạ?

- Mẹ nhớ con, tự nhiên mẹ nhớ con gái của mẹ quá.

Mẹ ôm ghì tôi vào lòng khi hai mẹ con tôi cùng nằm trên giường...

- Đã bao lâu rồi mẹ chưa ôm con gái của mẹ như thế này nhỉ?

- Con lớn rồi mà mẹ.

- Này, dù con có thành bà lão bảy mươi tuổi thì trong mắt bố mẹ con vẫn luôn là cô con gái bé nhỏ.

Tôi vùng khỏi vòng tay mẹ và ngồi bật dậy khi nghe đến từ bố và cô con gái bé nhỏ. Tôi định rời khỏi giường thì bị bàn tay mẹ kéo lại.

- Bố con bị tai nạn giao thông đấy. Liệu con muốn cắt đứt liên lạc với bố cả đời sao?

- Bố, bố con bị làm sao ạ?

- Bố bị tai nạn giao thông, gãy chân đang phải nằm viện.

Lỗ tai tôi lùng bùng, chân tay bỗng luống cuống và cảm xúc vỡ oà khi những lời mẹ nói chạm vào tâm trí tôi. Phút giây đó trong tôi chẳng còn chút giận hờn nào với bố, theo mẹ vào viện thăm bố nhưng khi thấy bố và nghe bố gọi tôi lại bỏ chạy. Tôi sợ phải đối diện với bố mặc dù chẳng còn chút giận hờn nào trong lòng. Suốt ba ngày liền tôi đều vào viện nhưng chỉ đứng nhìn bố từ xa
rồi đi về.

- Ngọc, sao con không vào thăm bố?

- Con, con...

Khi tôi định xoay người ra về như mọi ngày thì bị mẹ bắt gặp, chẳng biết phải trả lời câu hỏi của mẹ như thế nào nên tôi chỉ biết cúi gầm mặt như một đứa trẻ lên ba.

- Bố bảo muốn ăn phở gà, mẹ con mình đi mua rồi quay lại thăm bố nha.

- Dạ.

Tôi lẽo đẽo theo sau mẹ. Quán phở gà bố tôi thích rất đông khách nên thường phải chờ. Mẹ vào đặt món rồi cùng tôi ngồi chờ nơi ghế đá phía trước quán.

- Ngọc này, con vẫn còn giận bố hả?

- Con không biết nữa, con nghĩ là mình đã không còn giận bố nhưng con không có cách nào để đối diện với bố như ngày xưa...

- Chà, chồng của mẹ chẳng những là một kĩ sư giỏi mà còn là một diễn viên quá xuất sắc đấy nhỉ?

- Sao ạ?

- Bố không muốn mẹ nói cho con biết nhưng mẹ nghĩ con đã đủ lớn để biết.

- Bố giấu con chuyện gì nữa ạ?

- Một tình yêu to lớn và vĩ đại. Đó chính là điều mà bố giấu con.

- Tình yêu ư?

- Bố mẹ rất khó có con, sau những lần chạy chữa và cầu nguyện thì con đã đến với cuộc đời bố mẹ. Bố rất yêu con, con giống như một viên ngọc quý trong tay bố. Vào năm con mười tuổi, con đã bị ốm rất nặng nhưng vì đi công tác xa nhà bố đã chẳng thể ở bên con... Tập thể dục, ăn ngủ đúng giờ sẽ hạn chế bị ốm nên bố mới khắt khe với con như thế.

- Con đã từng ước một ngày được thôi làm con gái bố vì những điều ấy mẹ ạ.

- Bố con là một kĩ sư công nghệ thông tin rất giỏi, nếu bố đến công ti làm việc thì sự nghiệp của bố sẽ tốt hơn nhưng bố chọn làm ở nhà vì muốn được chăm sóc và gần con hơn. Bố con là một người nấu ăn siêu dở và rất ghét việc nấu ăn vậy mà từ khi có con, bố đã sang nhà bà ngoại, bà nội theo hai bà học nấu ăn. Để đảm bảo con sẽ luôn có đủ dinh dưỡng và ngon miệng trong mỗi bữa cơm.

Mẹ cho tôi xem video ngày đầu học nấu ăn của bố, trông bố vụng về đến buồn cười nhưng thay vì cười thì nước mắt tôi đã rơi.

- Bố luôn muốn gần con, luôn muốn hiểu con nhưng khi con lớn con ít tâm sự với bố nên bố mới giả danh làm người bạn tên Luca gì đó trên mạng của con. Mẹ không cho rằng bố làm vậy là đúng nhưng vì quá yêu con nên bố mới làm thế. Bố đã hớn hở như một đứa trẻ khi nghe con kể về cậu bạn con thầm thích hoặc những chuyện vui buồn trong cuộc sống khi núp danh dưới người bạn tên Luca của con.

- Bố thật ngốc!

- Ừ, mẹ cũng thấy vậy. Mẹ con tôi cùng cười khi nghĩ về người đàn ông duy nhất trong nhà.

- Bố luôn sợ sau khi bố mẹ rời đi khỏi thế gian này, sẽ không có ai nấu cơm cho con, chăm sóc con nên mới tập cho con nấu ăn, làm việc nhà. Những lúc con bị bỏng khi rán cá hoặc đứt tay khi thái rau, bố con đã trốn vào nhà vệ sinh và khóc, con đau một thì bố đau mười...

- Vai ác có vẻ như không hợp với bố mẹ nhỉ?

- Ừ, không hợp chút nào.

- Nhưng bố đã diễn rất tốt. Con sẽ trao cho bố giải Oscar danh giá.

Mẹ bật cười khi nghe tôi nói về giải Oscar cho bố nhưng rồi cũng đồng ý và tán thành với tôi. Không lấp ló từ xa như mọi khi, tôi bưng phở gà vào cho bố và tíu tít chuyện trò như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Tôi đề nghị được đút phở cho bố mặc bố từ chối nhưng cuối cùng bố vẫn đầu hàng chịu thua.

- Bố... con xin lỗi vì đã...

Lời xin lỗi, tôi chưa kịp nói hết bố đã ôm tôi vào lòng. Đã rất lâu tôi chưa ôm bố và được bố ôm, tôi vòng tay ôm chặt lấy bố như ngày xưa và thủ thỉ vào tai bố.

- Bố, bố là một diễn viên xuất sắc đấy ạ... nhưng có điều vai ác chẳng hợp với bố đâu.

Bố nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên rồi quay sang mẹ dò xét, hai mẹ con tôi nhìn nhau nhún vai cười và cùng ôm chầm lấy bố trên giường bệnh. Trong vòng tay bố tôi thấy mình hạnh phúc biết bao khi được sinh ra làm con gái của bố.

HẠ VÂN - Minh họa: XUÂN LỘC

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: