Truyện ngắn Mực Tím: Em gái thủy thủ

Thứ sáu, 26/08/2022 10:45 (GMT+7)

- Sa ơi, lại đây xem anh có món quà gì nè. Những viên sỏi đầy sắc màu rơi từ tay Sa xuống sân gạch kêu lách cách, em dừng lại trò chơi ô ăn quan và vội vàng chạy nhanh ra ngõ với một niềm háo hức tột cùng. Chiếc vỏ ốc to đùng anh Min đã cầm sẵn trên tay.

- Oa, đẹp quá anh Min ơi! Anh quả là một thủy thủ xuất sắc.

Nhận món quà của anh Min, ánh mắt Sa không rời bước lấy một giây, miệng rối rít nói lời cảm ơn và khen chiếc vỏ ốc quá đẹp. Đây có lẽ là chiếc vỏ ốc to và đẹp nhất mà từ trước tới giờ anh Min mang từ biển về cho em. Tay em sờ thật khẽ trên bề mặt vỏ ốc, những ngón tay mềm mượt di chuyển tới các họa tiết, hoa văn, những đường vân sặc sỡ đủ màu từ xanh, đỏ, tím, vàng. Trên bề mặt của ốc hiện lên như một cung điện lộng lẫy, nguy nga với những thành bờ vững chắc. Chắc có lẽ phải đến cả nghìn, trăm nghìn họa sĩ, nhà thiết kế mới xây được cung điện như vậy cũng nên. Em như lạc vào thế giới cổ tích. Mà đây chỉ là một chiếc vỏ ốc thôi đấy. Không biết nếu sự thật ở ngoài đời thì sẽ như thế nào nhỉ?

Hết mải mê lạc lối ở “cung điện” em lại cầm vỏ ốc úp vào tai, như trước đây anh Min từng nói, khi úp vỏ ốc vào tai em sẽ nghe thấy tiếng rì rào sóng vỗ ở khơi xa. Em toan cầm một tay cho lên tai của mình nhưng vỏ ốc to quá cầm không xuể đành phải dùng hai tay. Anh Min nhìn cô em gái cười rất tươi. Em có thể đặt xuống và ghé tai mình vào miệng ốc. Anh Min thì thầm khe khẽ. Những lọn tóc của Sa xõa xuống vầng trán nhỏ và làm theo lời anh. Trời ơi, làm sao mà anh Min có thể nhặt được chiếc vỏ ốc đẹp như thế cơ chứ.

Tiếng sóng rì rào ngoài khơi xa ngày một gần, nghe du dương và thật êm dịu.

- Sau này em cũng sẽ trở thành một thủy thủ.

Sa ngưng không còn áp tai lên miệng ốc nữa và ngước mắt nhìn anh Min cười rộn ràng.

Sa là một cô bé thích biển. Tất cả những gì thuộc về biển em đều thích. Em yêu xóm chài nhỏ bé với những mái nhà lúp xúp nằm cạnh những hàng dương xanh rì tỏa bóng mát. Chiều chiều, dưới bóng hàng dương, em chạy nhảy trên dải cát vàng mịn màng, êm ái. Mùa hè em chạy loanh quanh bờ biển, mặc cho gió từ biển thốc vào thổi tung bay những lọn tóc mai, em cười với biển trong cơn gió ngọt ngào mát lịm.

Những món quà anh Min mang từ biển cả về khiến cho Sa càng yêu biển hơn. Tất cả món quà đó, em để trên một kệ gỗ trưng bày như một phòng lưu niệm về đại dương be bé, xinh xắn. Ai đến chơi em cũng tự hào khoe từng món đồ.

- Mai này tớ sẽ trở thành một thủy thủ - Sa tự tin nói với đám bạn khi chúng tới chơi nhà, đang rộn ràng tiếng nói cười.

Bỗng chốc một đứa dừng lại, trố mắt nhìn Sa rồi nổ một tràng cười sặc sụa. Tỉnh lại đi Sa. Mày nghĩ sao vậy Sa? Mày nghĩ một con bé ốm nhách, gầy đúa, đen nhẻm như mày mà cũng trở thành thủy thủ được á? Mày có bao giờ thấy thủy thủ là con gái chưa?

Rồi như có một hiệu ứng domino, đứa này nghi ngờ tới đứa khác và tràng cười cứ thế vang lên. Mặt Sa từ một bông hoa tươi rực rỡ dưới ánh nắng mùa xuân bỗng chuyển sang màu trầm buồn héo úa, nhàu nhĩ. Em dỗi đám bạn rồi ngồi thụp xuống sân buồn bã.

Sau khi đám bạn về, em bước ra phía biển. Đang là mùa hạ, nắng hắt những tia nắng vàng óng ánh lên bề mặt nước lấp la lấp lánh. Những con sóng ngoài khơi tấp vào bờ từng đợt, từng đợt đều đặn vờn dưới đôi chân của em mát rượi. Em ngồi bệt xuống và bắt đầu vọc cát. Đám cát trôi qua kẽ tay theo nước chảy xuống từng giọt rồi tan biến theo dòng nước. Ánh mắt em xa xăm nhìn về phía khơi xa.

Em lại nghĩ về những món đồ của anh Min tặng, những câu chuyện anh kể trên boong tàu, những mẻ cá, mẻ tôm tươi xanh. Hôm nay anh Min lại ra biển nữa rồi. Nếu anh Min ở nhà, nhất định em sẽ rủ anh ra biển chơi. Hai anh em sẽ chơi trò xây lâu đài cát, nô đùa với những con sóng tung tăng.

Em trở về nhà, buổi tối em lật giở cuốn sổ tay của mình, dòng chữ: “Lớn lên mình sẽ là một thủy thủ” hiện trước mặt. Tự nhiên em muốn xé nó ra khỏi cuốn sổ và vò nát. Là con gái không thể làm một thủy thủ. Tại sao mình không phải là một đứa con trai cơ chứ?

Vì nghỉ hè nên Sa được nghỉ học. Buổi tối em cứ đi ra đi vào mà không biết làm gì. Tâm trí em đang bận tâm về việc sau này mình không thể trở thành một thủy thủ chỉ vì em là con gái.

- Sa lại đây gỡ mắt lưới giúp mẹ.

Nếu như thường ngày em sẽ phụng phịu từ chối, viện lí do là không khéo léo nhưng hôm nay em lại ngoan ngoãn tới chỗ mẹ, cần mẫn chạm vào những tấm lưới. Mẹ Sa giống như bao người phụ nữ xóm chài ở nhà đan lưới để chồng con ra biển khơi. Những mắt lưới khiến em rối rắm, em định bỏ cuộc nhưng rồi lại thôi.

Những ngày sau em không còn muốn chạy nhảy vui đùa với đám bạn nữa vì sợ đám bạn lại cười nhạo giấc mơ làm thủy thủ của em. Em ngồi đan lưới giúp mẹ.

Một hôm mệt quá em đã thiếp ngủ trên những tấm lưới.

Lúc thiếp ngủ em thấy mình lạc vào cung điện nguy nga hình những chiếc vỏ ốc. Ở đó chẳng có cung nữ nhảy múa, hay có những buổi tiệc tùng xa hoa mà tất cả mọi cô gái đều dịu dàng ngồi đan lưới. Tất cả cô gái đều rất đáng yêu, họ còn kéo Sa lại và chỉ cho Sa đan những tấm lưới nhanh nhất mà không bị rối ở các nút thắt. Họ bảo đan lưới để dành cho người anh trai thủy thủ của họ đang ở ngoài biển. Cũng chẳng ai nói rằng ước mơ sau này sẽ trở thành thủy thủ cả.

Ngày hôm sau, em tỉnh giấc. Nỗi buồn khó có thể trở thành thủ thủy vì em là một cô gái tan biến lúc nào không hay. Em ngồi xuống bên những sợi cước và bắt đầu đan lưới một cách tỉ mẩn.

Chính mẹ Sa cũng lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô con gái bé bỏng của mình ngồi đan lưới một cách tỉ mẩn như vậy, lại còn đan rất chuẩn, ít bị mắc lỗi.

- Liệu đến lúc anh Min về, con có đan tấm lưới này xong không mẹ nhỉ?

- Có thể lắm chứ! Nếu con cứ cố gắng như bây giờ.

Cuối cùng cũng đến ngày anh Min về nhà. Mặt anh Min buồn thiu, nói rằng đợt này anh không mang được món quà gì về. Nhưng Sa thì lại cười rất tươi. Sa nói em không buồn và ngược lại em có một món quà dành tặng anh Min. Rồi em chạy nhanh ra chỗ tấm lưới em đã kịp đan xong từ ngày hôm qua, đưa anh Min. Anh Min vô cùng ngạc nhiên với “tài” đan lưới của cô em gái nhỏ, và xoa đầu Sa âu yếm. Sa hạnh phúc vô cùng.

Em sẽ không kể với anh Min về nỗi buồn mình có thể không trở thành thủy thủ. Và cũng sẽ giữ bí mật giấc mơ kì diệu lạc vào cung điện hình vỏ ốc hôm nào. Sa nhận ra rằng, việc được làm em gái của người thủy thủ cũng rất tuyệt, chứ không nhất thiết phải trở thành một thủy thủ trong tương lai như em từng mơ ước.

Một hôm mệt quá em đã thiếp ngủ trên những tấm lưới.

Lúc thiếp ngủ em thấy mình lạc vào cung điện nguy nga hình những chiếc vỏ ốc. Ở đó chẳng có cung nữ nhảy múa, hay có những buổi tiệc tùng xa hoa mà tất cả mọi cô gái đều dịu dàng ngồi đan lưới. Tất cả cô gái đều rất đáng yêu, họ còn kéo Sa lại và chỉ cho Sa đan những tấm lưới nhanh nhất mà không bị rối ở các nút thắt. Họ bảo đan lưới để dành cho người anh trai thủy thủ của họ đang ở ngoài biển. Cũng chẳng ai nói rằng ước mơ sau này sẽ trở thành thủy thủ cả.

Ngày hôm sau, em tỉnh giấc. Nỗi buồn khó có thể trở thành thủ thủy vì em là một cô gái tan biến lúc nào không hay. Em ngồi xuống bên những sợi cước và bắt đầu đan lưới một cách tỉ mẩn.

Chính mẹ Sa cũng lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô con gái bé bỏng của mình ngồi đan lưới một cách tỉ mẩn như vậy, lại còn đan rất chuẩn, ít bị mắc lỗi.

- Liệu đến lúc anh Min về, con có đan tấm lưới này xong không mẹ nhỉ?

- Có thể lắm chứ! Nếu con cứ cố gắng như bây giờ.

Cuối cùng cũng đến ngày anh Min về nhà. Mặt anh Min buồn thiu, nói rằng đợt này anh không mang được món quà gì về. Nhưng Sa thì lại cười rất tươi. Sa nói em không buồn và ngược lại em có một món quà dành tặng anh Min. Rồi em chạy nhanh ra chỗ tấm lưới em đã kịp đan xong từ ngày hôm qua, đưa anh Min. Anh Min vô cùng ngạc nhiên với “tài” đan lưới của cô em gái nhỏ, và xoa đầu Sa âu yếm. Sa hạnh phúc vô cùng.

Em sẽ không kể với anh Min về nỗi buồn mình có thể không trở thành thủy thủ. Và cũng sẽ giữ bí mật giấc mơ kì diệu lạc vào cung điện hình vỏ ốc hôm nào. Sa nhận ra rằng, việc được làm em gái của người thủy thủ cũng rất tuyệt, chứ không nhất thiết phải trở thành một thủy thủ trong tương lai như em từng mơ ước.

CAO VĂN QUYỀN - Minh họa: XUÂN LỘC

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: