Truyện ngắn Mực Tím: Đánh rơi

Thứ sáu, 05/08/2022 10:56 (GMT+7)

Hôm nay tôi tình cờ nhận được thiệp mừng. Bao thư không đề tên người gửi. Tôi mở ra, chỉ vỏn vẹn một câu: “Chúc mừng sinh nhật”, kèm theo tấm hình chú mèo shino. Tôi chẳng cần đoán là ai thì cũng biết chắc là của Thiên gửi tặng tôi. Đã ba năm rồi, cậu ấy mới tặng tôi thiệp thế này.

Lần đầu tiên tôi gặp Thiên có lẽ là dịp Tết năm tôi học lớp mười. Cậu ấy cùng đồng bọn vào nhà tôi chúc Tết vì mẹ tôi là giáo viên ở trường. Lúc ấy tôi cũng không để ý cậu là ai.

Tôi từ dưới nhà bưng nước lên mời mọi người, thoáng thấy ngồi một góc, mặt ngô ngố vậy thôi.

Sau đó, chúng tôi quay trở lại lớp học, cũng là lúc tôi có dịp chạm mặt Thiên. Chẳng hiểu sao, giờ ra chơi tụi con trai chạy qua lớp tôi rồi nhìn vào trong, bàn tán xì xầm gì đó rồi cười cợt chạy đi. Lúc tôi đi tới nhà vệ sinh thì thấy Thiên đang đứng thập thò trước phòng vệ sinh nữ. Tôi tưởng cậu ấy có ý định xấu liền quát lên:

- Cậu kia, định làm gì mà đứng ở đây thế?

- Không… không có… chỉ là… tui… muốn…

Vẻ mặt tên đó bắt đầu biến sắc, miệng thì lắp bắp từng chữ một.

- Muốn gì? Rình mò con gái hả?

- Tui muốn lấy lại đôi giày thôi… tụi bạn nó ném vào trong…

- Vừa nói cậu ấy vừa chỉ tay vào bên trong với sự bất lực.

Câu nói vừa dứt, tôi liền phì cười. Hóa ra tên này không làm chuyện bậy như tôi nghĩ. Tôi liền đi vào lấy ra đôi giày của cậu ấy.

- Cảm ơn bạn.

Cậu ấy cầm đôi giày trên tay rồi vụt chạy mất. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi chạm mặt cậu ấy trong tình huống hết sức dở khóc dở cười. Những buổi học thêm sau đó tại nhà tôi, Thiên đến sớm hơn mọi lần, lớp ca trước vừa ra khỏi thì cậu ấy đã xuất hiện tại phòng học, lấy sách vở ra ghi chép gì đó. Sau khi hỏi thông tin từ mẹ tôi thì tôi biết được cậu ấy học cùng khóa, tôi học A2 còn cậu ấy học A7. Cậu ấy học chỉ mức khá nhưng được cái là hiền lành, vui vẻ. Thiên bắt đầu lân la bắt chuyện với tôi qua những lần gặp gỡ trên trường. Thấy cậu ấy cũng có vẻ chân thành nên tôi không ngần ngại. Không hiểu do vô tình hay cố ý mà những lần tôi cần sự giúp đỡ thì cậu ấy đều có mặt. Như việc giúp tôi lấy xe khi bị hàng loạt xe khác đổ lên hay việc cho tôi mượn ô khi tôi quên mang, cũng như việc giải giùm tôi những bài tập Hóa khó. Sinh nhật tôi cậu ấy tặng tôi tấm thiệp mừng, kèm theo là tượng một chú mèo shino. Món quà được gói ghém cẩn thận trong một hộp carton bìa màu lam, được đặt dưới ngăn bàn học của tôi. Tôi khá bất ngờ vì cậu ấy biết được ngày sinh của mình lẫn việc tôi thích mèo. Vì việc ấy thôi mà tôi bắt đầu có ấn tượng tốt về Thiên.

Cuối học kì một năm lớp mười một, trong buổi sinh hoạt tập thể ở trường, chúng tôi vô tình được xếp cạnh nhau khi xếp vòng tròn lớn. Cậu ấy chủ động nắm tay tôi, e dè và ngại ngùng nhưng tôi không từ chối, vẫn đưa tay ra. Cậu ấy chỉ nắm hờ thôi nhưng tôi cũng cảm nhận được cậu ấy đang run và ngượng ngập. Chúng tôi để yên cho những ngón tay nằm cạnh nhau nhưng không dám nhìn người kia.

Sau lần ấy, tôi nhận ra là cậu ấy thích tôi như cái cách mà thời gian qua cậu ấy đã dành sự quan tâm cho tôi, tôi cảm nhận được điều ấy. Tôi cũng đáp lại tình cảm đó bằng việc đồng ý hẹn hò với cậu ấy. Tình cảm ấy lớn dần qua ngày tháng rồi đến một ngày nó nhẹ nhàng đến bất ngờ mà cả hai đều không muốn bỏ lỡ.

Chuyện chúng tôi quen nhau cuối cùng mẹ tôi cũng biết. Mẹ tôi không ngăn cấm, chỉ khuyên tôi cũng phải chú ý đến chuyện học nữa vì năm sau tôi đã vào cuối cấp. Còn ba tôi thì không nói gì, nhưng có vẻ ông ấy không thích mối quan hệ của chúng tôi.

Mùa hè trôi qua và chúng tôi đã trở thành cô cậu lớp mười hai. Đồng nghĩa với đó, lịch học càng dày đặc hơn khiến chúng tôi nhiều lúc muốn ngộp thở. Và những lúc mệt mỏi, muốn buông xuôi thì Thiên luôn ở cạnh bên an ủi, động viên tôi. Cậu ấy không giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc bằng ngôn từ của mình, chỉ đơn giản là ngồi bên, nắm tay tôi thật chặt là đủ khiến tôi ấm lòng. Sự chân thành của cậu ấy là sức mạnh đối với tôi. Đôi khi cái nắm tay lặng lẽ sẽ cần thiết hơn là những câu từ hoa mĩ.

Những khoảng thời gian hiếm hoi mà chúng tôi có thể dành cho nhau, Thiên thường chở tôi đi dạo ngắm thành phố, đói bụng thì ghé vào một quán nào đó, ăn xong thì đi nhà sách hoặc vào công viên chơi. Những lúc ngồi đằng sau xe, tôi thường tựa đầu vào lưng cậu ấy. Cái cảm giác mà cậu ấy mang lại khiến tôi cảm thấy thoải mái và bình yên. Tháng năm tươi đẹp của chúng tôi là khi được ở bên nhau qua những cuộc hẹn sáng trong, những tin nhắn hỏi han nhau và những bài tập khó nhằn.

Chỉ còn một tháng nữa là tới ngày chúng tôi thi tốt nghiệp. Ai nấy đều hồi hộp lo lắng nên ra sức ôn tập ngày đêm. Và tôi có những đêm đã phải thức khuya tới một hai giờ sáng để học xong bài thơ. Đêm hôm qua tôi cũng thế nên sáng nay vừa lên tới lớp định chợp mắt chút xíu thì tiếng nhỏ bạn thân khiến tôi bừng tỉnh. Nó kéo sang một góc nói với giọng đầy khẩn trương và hoang mang:

- Mày biết tin gì chưa?

- Tin gì?

- Thằng Thiên hôm qua đánh nhau gì đó bị gọi lên phòng giám hiệu rồi kìa.

Tôi bàng hoàng trước những lời của nhỏ bạn, liền tức tốc chạy đi. Đứng trước phòng giám hiệu, tôi thấy cậu ấy ngồi cùng mấy tên con trai khác. Thật sự tôi không thể tin những gì diễn ra trước mắt tôi. Trước nay cậu ấy có bao giờ đánh nhau hay gây gổ với ai đâu. Với tôi, Thiên luôn luôn hiền lành, tốt bụng và luôn giúp đỡ mọi người xung quanh. Vậy mà giờ đây sao lại thành ra thế này. Tiếng lào xào bên trong phòng ngưng bặt, Thiên bước ra nhìn thấy tôi liền chạy tới nắm tay tôi.

- Để tớ giải thích, không phải như cậu nghĩ đâu.

- Bỏ tay tớ ra.

Tôi giật tay mình ra rồi chạy về lớp mặc cho Thiên đuổi theo. Hôm ấy tôi tránh mặt, cắt đứt mọi liên lạc với cậu ấy. Tôi biết rằng sau vụ việc này thể nào cũng ảnh hưởng đến hạnh kiểm và chuyện thi cử sau này của cậu ấy. Rồi tin ấy nếu ba mẹ tôi biết sẽ ra sao đây, trong khi hai đứa tôi đang quen nhau. Nghĩ đến đấy, tôi bỗng bật khóc.

* * *

- Có gì thì ra nói chuyện với nó một tiếng, bữa giờ nó cứ qua chờ mày đấy.

- Kệ đi.

- Dù sao thì cũng phải nghe nó giải thích chứ, cái con này.

Không để tôi trả lời, nhỏ bạn đã lôi tuột tôi đi ra chỗ Thiên đứng. Thiên nói trong sự gấp gáp:

- Cậu cho tớ giải thích rồi cậu muốn từ mặt tớ cũng được.

Tôi bực mình quầy quả bước đi về cuối hành lang.

- Nói gì thì nói đi.

- Thực ra chuyện ấy không phải do tớ cố tình mà chỉ là… sự cố thôi. Hôm ấy thằng bạn tớ bị mấy đứa kia chặn đường đánh nên tớ mới xông vào cứu.

- Thế cậu không nghĩ hậu quả ra sao à?

- Lúc ấy tớ có nghĩ được gì đâu…

- Ba mẹ tớ mà biết thì chuyện tụi mình sẽ ra sao đây. Tớ lo lắm cậu có biết không?

Đến lúc này thì tôi không thể kiềm giữ cảm xúc của mình được nữa, nước mắt cứ thế tuôn ra. Thiên thấy vậy liền nắm tay tôi, giọng run run:

- Tớ xin lỗi… Cậu đừng khóc mà…

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày lo lắng, thấp thỏm của chúng tôi. Mặc dù Thiên chỉ bị kỉ luật hạ một bậc hạnh kiểm nhưng cái tội danh đánh nhau khiến người ta có cái nhìn ác cảm về cậu ấy. Thiên biết điều ấy nên đã nói với tôi đừng tiếp xúc với cậu ấy nữa, vì sợ ảnh hưởng đến tôi và danh tiếng của mẹ tôi.

Cuối cùng thì những dự cảm không tốt của tôi cũng đã xảy ra. Không biết từ đâu ba tôi biết được chuyện ấy và gọi tôi vào phòng nói chuyện. Ba rất tức giận khi biết tôi quen một người như thế và cấm tôi không được qua lại với Thiên. Tôi khóc và cố giải thích cho ba hiểu sự tình nhưng ba đều bỏ ngoài tai.

- Sắp thi cử đến nơi rồi, không yêu đương gì nữa hết, nghe rõ chưa!

Giọng ba gắt lên rồi ông bước ra khỏi phòng.

Mẹ tôi cũng biết chuyện nhưng chẳng thể làm gì hơn. Mẹ khuyên tôi nên làm theo ý ba nếu không muốn gây rắc rối thêm.

Ngay trong lúc căng thẳng nhất của thi cử, tôi lại rơi vào cảnh này. Tôi chẳng dám gọi điện để nói cho cậu biết chuyện này, làm sao tôi có thể cơ chứ?

Mùa hè chợt đến, cuốn chúng tôi vào vòng xoay của những kì thi quan trọng nhất cuộc đời. Những hờn giận ngây ngô, những kỉ niệm tươi đẹp được chúng tôi gói ghém cẩn thận và cất sâu nơi ngực trái. Rồi đây, ai cũng phải rời xa mái trường này để tìm cho mình một con đường riêng ở tương lai. Chúng tôi tạm biệt nhau trong sự lưu luyến và xúc động. Tôi nghe con tim đập bồi hồi. Tôi chạm phải ánh mắt của Thiên giữa sân trường. Chúng tôi đứng lặng yên trong khoảnh khắc rồi khẽ bước đi, lòng đầy nuối tiếc.

Giữa những tháng năm rực nắng năm ấy, có những cảm xúc đã đánh rơi.

ZEAKI

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: