Truyện ngắn Mực Tím: Bạn cùng nhà

Thứ sáu, 12/08/2022 13:18 (GMT+7)

Di hồi hộp chỉnh lại chiếc váy Linen màu kem trên người, ngán ngẩm nhìn sang người mẹ mặc chiếc áo denim rách rộng thùng thình đang vừa hút thuốc vừa chăm chú đọc những trang sách cuối cùng của cuốn Tôi nói gì về chạy bộ của Haruki Murakami. Di giật lấy điếu thuốc lá trên môi mẹ, dụi xuống gạt tàn, cầu xin mẹ bằng âm điệu thì thào đáng thương:

- Mẹ đừng hút thuốc nữa được không? Chú ấy sẽ nghĩ gì khi trên người vợ tương lai sặc sụa mùi thuốc lá cơ chứ!

Mẹ Di gập cuốn sách lại, nhả thuốc lá thành từng vệt tròn như muốn trêu chọc Di. Mẹ Di năm nay đã 37 tuổi nhưng có ngoại hình trẻ trung như 25 tuổi thôi. Mẹ Di là nhà văn tự do, chuyên viết về thể loại trinh thám và khá nổi tiếng. Có lẽ chính vì nghề nghiệp đó nên bà không bị ràng buộc bởi khuôn phép. Chỉ cần có hứng, bà sẵn sàng tản bộ với đôi giày Chuck Taylor đỏ chói, khoác chiếc áo poncho bảy sắc cầu vồng khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Điều đó tạo nên một dáng vẻ bất cần rất riêng của mẹ. Công bằng mà nói thì Di cảm thấy cũng khá cool đó. Có điều “chú ấy” có thích một người vợ như thế không cơ chứ? Hôm nay là lần đầu tiên mẹ chính thức giới thiệu một người bạn trai với Di. Nghe nói chỉ sau 6 tháng quen nhau, chú ấy đã quyết định cầu hôn mẹ. Bố mẹ Di đã li dị khi Di mới 2 tuổi, bố Di sang nước ngoài sinh sống, thi thoảng vẫn gửi những món quà kì cục cho Di. Di nhăn nhó lôi trong túi xách ra chai nước hoa mini xịt lên khoảng không xung quanh mẹ nhằm át mùi thuốc lá nồng nặc. Mẹ Di nhún vai nhìn cô, khóe miệng nhếch lên giễu cợt:

- Này con gái, ai không biết lại tưởng mẹ đang gả con đi đấy!

Di cáu kỉnh nhăn mày. Mẹ Di mỉm cười dựa đầu vào vai con gái dụi dụi như một chú mèo con:

- Relax đi nào. Mẹ có giấu việc mẹ hút thuốc đâu, chú ấy quen rồi mà.

“Quen rồi!”, Di bất lực lắc đầu. Mẹ cô là một nhà văn đầy tài năng nhưng chỉ số EQ thì tỉ lệ nghịch, âm vô cực thì đúng hơn. Có người mẹ nào mà rán trứng thì làm cháy chảo, đi siêu thị thì mang đồ về nhưng quên ví ở lại và vô số lần đi ra ngoài mà vẫn để cửa nhà mở toang như mẹ cô không?

Đang mải mê suy nghĩ thì mẹ Di vươn tay vẫy rối rít. Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi vẫy tay đáp lại, điềm đạm bước tới. Dù không đẹp trai nhưng chú ấy khá cao lớn, khuôn mặt khá hiền từ, mái tóc ngắn gọn gàng. Thế mà Di cứ nghĩ rằng một người đàn ông chịu cho người yêu hút thuốc phải là một ông bác xăm trổ hầm hố cơ. Di bất ngờ, càng nghĩ không thể hiểu nổi sao lại mê mẩn người phụ nữ ngang tàng như mẹ Di không biết.

Cả ba cùng ngồi xuống trò chuyện vui vẻ. Hóa ra chú ấy là fans của mẹ Di, vợ chú đã mất mười năm nay. Chú thuộc lòng hết tất cả những cuốn tiểu thuyết trinh thám mẹ viết. Một hôm chú ấy đánh liều gửi email vào hòm thư của mẹ để bàn về một tình tiết chú thấy chưa hợp lí trong tác phẩm mới. Mail đi mail lại, và cứ thế… Giờ chú ấy đã sắp trở thành dượng của Di rồi. Nhìn cảnh chú ân cần chăm sóc cho mẹ, khỏi phải nói, Di hoàn toàn đồng ý hai tay hai chân cho cuộc hôn nhân này. Nghe nói chú ấy có một người con trai bằng tuổi Di, cũng học cùng trường với Di. Sao cũng được, chỉ cần mẹ hạnh phúc
là được.

* * *

- Lớp trưởng, là cậu à?

Di khệ nệ kéo chiếc vali vào nhà dượng Tâm, vô tình đâm sầm vào cậu con trai trước mặt. Hai người cùng ngã nhào ra phía sau. Di sững sờ? Là Quân, lớp trưởng lớp cô? Vậy Quân là con trai dượng Tâm sao. Khó xử rồi đây? Bạn bè sẽ trêu chọc chết mất nếu biết hai đứa sống cùng nhà với nhau. Quân nhìn Di, chẳng chút bối rối, cậu đứng dậy phủi quần áo và thản nhiên đi vào phòng. Di hét lên:

- Quân, cậu không biết xin lỗi à?

Mẹ Di hí hửng chạy từ bếp ra, cười toe toét:

- Ủa, hai đứa biết nhau à, tốt quá rồi!

Mẹ đang mặc chiếc sơ mi caro rộng rinh, trên tay đang cầm chiếc chảo. Trong chảo là thứ gì đó cháy đen, bốc mùi khen khét. Di đề phòng nhìn mẹ:

- Mẹ nấu món gì vậy? Mẹ Di tự hào:

- Thịt rang cháy cạnh, yên tâm cứ để mẹ trổ tài hôm nay! Con đi ra xem phim đi. Dượng Tâm sắp về rồi, cả nhà mình cùng nhau ăn cơm.

Nhìn vẻ hào hứng của mẹ, dù lo lắng nhưng Di cũng miễn cưỡng đi ra ngoài phòng khách. Dượng là chủ một tiệm hoa và cây cảnh khá lớn trong thành phố, có lẽ vì vậy mà ngôi nhà của dượng tràn ngập hoa tươi. Dễ chịu quá! Di ngủ thiếp đi lúc nào không biết!

Một giọng hát với âm lượng to khủng khiếp phá hoại giấc ngủ của Di. Cô dụi mắt ngồi dậy, hóa ra là mẹ cô và dượng Tâm đang hát Karaoke ầm ĩ. Trời ơi, tôi hết sống nổi với cặp đôi này mất!

Di ra ngoài cùng lúc Quân cũng vừa bước ra, nhìn cảnh tượng nhốn nháo đó cậu chỉ im lặng cắm đầu đi thẳng tới bàn ăn. Mẹ Di chạy ào tới, vô thức đưa tay lên xoa đầu Quân: “Nào Quân, dì xới cơm cho nhé!”. Bất ngờ, Quân gạt mạnh tay của mẹ Di ra. Cánh tay của mẹ Di văng mạnh vào tường. Gương mặt Quân co rúm lại, cộc lốc:

- Mọi người ăn đi, con không đói!

Nói rồi cậu chạy thẳng vào phòng, đóng cửa “rầm” một cái thật mạnh. Mẹ Di bị bất ngờ, nhăn nhó xoa xoa chỗ tay đau, gượng cười:

- Không sao đâu, nó cần thêm chút thời gian thôi mà. Ăn cơm thôi!

Dượng Tâm bối rối cuống quýt chạy đi tìm dầu xoa cho mẹ, Di đứng một góc, mặt tối sầm.

Lần đầu tiên ngủ ở nhà mới, Di trằn trọc không ngủ được, cứ xoay đi xoay lại như con sâu đo trên giường. 2 giờ đêm, Di rón rén leo lên sân thượng. Cô chợt khựng lại, ngoài ban công có bóng lưng của ai đó. Lại là tên Quân đáng ghét, cậu ta đang ngồi trên chiếc ghế mây hình tròn nhìn ngắm bầu trời đêm! Hít một hơi thật sâu, Di tiến đến trước mặt Quân, chống nạnh:

- Ê cậu kia, mẹ con tôi ăn hết đồ của nhà cậu hay sao mà cậu bất lịch sự thế?

Quân trân người, im lặng hồi lâu. Di chán nản định bỏ xuống nhà thì giọng nói trầm trầm cất lên:

- Tay mẹ cậu còn đau không?

Di ngạc nhiên ngoái lại, thấy Quân đang bối rối. Di nguýt dài, tức tối đáp: “Nhờ ơn cậu mà chắc đau vài hôm mới khỏi”. Quân buồn bã, nâng một chậu hoa mười giờ lên, chậm rãi nói:

- Cậu biết không? Đây là loại hoa đầu tiên mẹ dạy tôi trồng, tôi rất thích ngắm hoa của nó. Mẹ nói đây là một loài hoa rất nghị lực, có thể không cần tưới nước vài hôm cũng vẫn sống sót. Nhưng nhất định phải luôn nhớ mang cây ra tắm nắng, vì nó luôn cần được sưởi ấm. Thế mà có lần mải chơi, tôi đã bỏ mặc cái cây đó hai tuần liền. Đến lúc nhớ ra, chậu cây cũng héo úa. Và không may, đó cũng là thời điểm mẹ tôi phát hiện bị ung thư. Nghĩ đi nghĩ lại thế nào tôi cũng cảm thấy rất có lỗi, cứ như cái cây đó chính là sinh mệnh của mẹ tôi vậy...

Trên mi mắt Quân thấp thoáng một giọt nước mắt lấp lánh, Di xúc động. Trong vô thức, cô đã đặt tay lên vai Quân tự lúc nào. Quân tiếp lời:

- Tôi xin lỗi, tôi không hề có ác cảm với mẹ con cậu. Chỉ là khi nhìn bố vui vẻ với hai người, tôi mừng cho bố nhưng cũng cảm thấy rất đau lòng. Tôi cảm giác nếu như tôi cũng hòa vào khung cảnh ấy thì hình bóng mẹ tôi cũng như chậu cây mười giờ năm đó, sẽ nhạt nhòa, phai tàn và biến mất hẳn. Tôi không muốn như vậy!

Thoáng dấy lên sự thương cảm, Di cười nhẹ với Quân:

- Này đồ ngốc, mẹ tôi đâu có cố thay thế mẹ cậu, tôi yêu quý bố cậu nhưng vẫn yêu quý bố tôi cơ mà. Tôi tin rằng mẹ cậu ở trên trời kia chắc chắn điều mong mỏi nhất là bố và cậu sống thật hạnh phúc, cậu càng thu mình và chìm đắm với nỗi dằn vặt nhung nhớ thì mẹ càng không yên tâm đâu. Vì mẹ cậu… yêu cậu mà!

Rồi Di đỡ chậu cây trên tay cậu.

- Đưa đây tôi mang xuống cửa sổ phòng tôi trồng. Ở đó lúc nào cũng có nắng ngập tràn.

Quân mỉm cười gật đầu, Di ôm chậu cây bước vào phòng. Phải rồi, ngày mai nắng sẽ lại tới. Bạn cùng nhà ạ!

VŨ THỊ THANH HUYỀN - Minh họa: MÈO CỎ

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: