“Thanh xuân” vội vàng

Chủ nhật, 12/05/2019 23:52 (GMT+7)

Thanh xuân trong mỗi người là cái quãng thời gian đẹp đẽ nhất, đáng nhớ nhất. Nó như trang lưu bút ghi chép lại tất cả những kỉ niệm vui buồn, bước ngoặt quan trọng trong đời ta. Tuổi thanh xuân, cái tuổi mà còn nhiều bồng bột trong suy nghĩ lẫn hành động, khi ấy người ta có thể cười thật to và bật khóc ngay lúc đó.

Hiển nhiên là thanh xuân của bạn sẽ không giống thanh xuân của tôi. Vì chúng ta có sự trải nghiệm và điểm bắt đầu khác nhau. Đối với tôi, thanh xuân đi qua thật sự rất vội vàng, có những điều tôi chưa kịp thực hiện và có những cơ hội tôi chưa thật sự nắm bắt nó.

Hồi ức quá khứ

Tôi nhớ như in cái ngày khai giảng đầu tiên hồi cấp 1, mẹ thức dậy từ sớm để chuẩn bị bữa ăn sáng và quần áo cho tôi. Tôi thì ngủ nướng mãi đến mẹ kêu mới tỉnh dậy, thật sự lúc đấy cũng chẳng quan tâm mấy đến ngày khai giảng, chỉ mong qua nhanh để được về nhà chơi với mấy đứa cùng xóm. Đến cấp 2, mười mấy tuổi đầu rồi nên quần áo cặp sách phải tự chuẩn bị, cũng tự đạp xe đến trường. Lúc này, tôi vẫn mong muốn lễ kết thúc sớm để tụ tập bạn bè. Mãi đến những năm cấp 3 mới thật sự quý trọng cái lễ khai giảng đầu năm. Vẫn khung cảnh ngôi trường, cái trống, ghế đá, hàng cây… nhưng cảm xúc lúc này là vừa vui mừng vừa rưng rưng nước mắt, vì khoảng thời gian ba năm là không ngắn cũng không dài. Tôi nhận thức được rằng, một mai đây khung cảnh này sẽ chỉ còn là ký ức đẹp.

Thời học sinh ngây thơ trong sáng và đẹp đẽ vô cùng. Năm cuối cấp, cái đứa mà mình ghét nhất lớp, lúc xa nhau cũng thấy nhớ. Nhớ nhất đứa cùng bàn, cãi nhau kịch liệt từ đầu buổi học đến tiết cuối lại hòa nhau. Và cái người ấy hiện bây giờ đã là bạn rất thân với tôi.

Thức dậy sớm mỗi thứ hai đầu tuần, đi trên con đường quen thuộc. Nó lặp đi lặp lại như một thói quen, bây giờ ta phải từ bỏ thói quen ấy, thử hỏi có ai không nuối tiếc, tim không thấy đau? Khoảnh khắc chạy nhanh vào cổng khi muộn học, ăn vội ổ banh mì cho kịp giờ, tất cả giờ chỉ là quá khứ. Cái cảm giác chia tay tuổi học trò không dễ chịu chút nào.

Người bạn “đặc biệt” năm cuối cấp

Người ta nói tình yêu tuổi học trò là tình cảm đẹp nhất. Ở thanh xuân ai cũng có chuyện tình để nhớ, một mối tình day dứt cho đến khi nhìn lại đủ để tiếc nuối và không khỏi xót xa. Là ta đã gặp đúng người nhưng vào sai thời điểm.

Nếu được lựa chọn, tớ vẫn chọn là tớ của ngày hôm ấy, cùng cậu rong ruổi khắp mọi nẻo đường, mặc kệ thời gian cứ trôi. Chúng ta ngày ấy, tinh nghịch mà ngây thơ, vô tư không lo nghĩ. Khi đó, chẳng cho nhau được gì ngoài lòng chân thành. Còn hôm nay gặp lại tất cả đã là quá khứ.

Có một câu nói rất hay: “Chàng trai năm 17 tuổi sẽ chẳng bao giờ cùng bạn đi hết quãng đường còn lại”, đối với tôi nó rất đúng. Cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi rung động, là người cho tôi biết cái cảm giác nhớ nhung, mong đợi là như thế nào.

Buổi chiều thu năm ấy, cậu trong bộ đồng phục cấp ba, tự tin bước vào lớp học. Chẳng biết vô tình hay cố ý, cậu đến ngồi ngay vị trí trước mắt tôi, một cái gật đầu nhẹ kèm theo nụ cười nở chậm trên môi để chào hỏi và kể từ giây phút đó tôi đã thầm quý mến chàng trai này.

Từ lạ thành quen, thời gian trôi qua cậu và tớ trở thành những người bạn thân của nhau. Học cùng nhau, vui đùa có nhau rồi cùng đặt ra mục tiêu cho nhau. Thời điểm chúng ta chung một niềm vui, cùng một nỗi buồn cũng là lúc tớ nhận ra, tớ đã xem cậu hơn cả tình bạn.

Khi yêu con tim là nơi cảm nhận rõ nhất, tôi chẳng thể phản bội lại tim mình được, tình cảm từ một phía chẳng dễ chịu, chẳng vui vẻ xíu nào cả. Tôi vẫn kiên nhẫn âm thầm thích cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy với tư cách là một người bạn chứ chẳng đủ can đảm để thổ lộ tâm tư của mình. Đơn giản vì tôi sợ một khi nói ra nếu không thành công, tôi sẽ mất đi cậu ấy mất cả “tình bạn” bấy lâu nay chúng tôi vun đắp.

Thời gian không chờ đợi một ai, ngày tổng kết năm cũng đến, tôi và cậu ấy sắp phải xa nhau. Vẫn nụ cười ấy, dáng vẻ ấy như cái buổi học đầu tiên, sau hôm nay tôi sẽ không còn được thấy nữa. Ngay cái khoảnh khắc chia tay nhau tôi vẫn không thốt lên được câu “Tớ thích cậu!”, rồi cứ thế tôi đánh mất cơ hội mà đáng lẽ ra tôi phải nắm bắt từ sớm.

Tuổi thanh xuân là lúc người ta sống hết mình và yêu hết mình, nên đôi khi sẽ có hành động bồng bột, có những vấp ngã không ngờ tới. Nhưng khi vượt lên trên tất cả những nỗi vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau thì thanh xuân vẫn là những trang đáng nhớ nhất, đẹp nhất trong cuốn nhật ký cuộc đời mình. Hãy luôn quý trọng những thứ ta đang có, trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai, để khi nhìn lại ta sẽ không phải hối tiếc những ngày đã qua.

NGỌC TUYẾT (theo Mực Tím)

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: