Thanh xuân của tôi là mẹ

Chủ nhật, 12/05/2019 23:52 (GMT+7)

Năm ấy tôi là một đứa trẻ lên bốn, ba mẹ tôi li hôn. Có lẽ chính cuộc sống tận cùng của nỗi đau mà mẹ đã dẫn tôi rời bỏ ba tôi.

Mẹ xin bà ngoại dẫn tôi vào miền Nam làm ăn, tôi đã đi theo mẹ trong sự vui mừng của tâm hồn một đứa trẻ thơ. Tôi thích được vào Nam vì nghe nói trong đây vui tươi nhộn nhịp và phồn hoa, tôi đã nghĩ như vậy. Sau quãng đường dài một ngày đêm mẹ con tôi ngồi trên xe khách từ Huế vào miền Nam và nơi tôi cùng mẹ đặt chân là Vũng Tàu, thành phố biển mộng mơ xinh đẹp như trong tưởng tượng của tôi. Từ đó, tôi gắn bó với mảnh đất này như người bạn thân của tôi, dù sau này tôi có đi xa nơi đây thì tôi luôn muốn hướng về như là vòng tay của mẹ chào đón tôi. Những tưởng những ngày tháng tươi vui của tôi sẽ bắt đầu nhưng không, cuộc đời vốn dĩ là những điều bất ngờ mà.

Giọng Huế của tôi chính là vấn đề, những đứa trẻ trong xóm tôi không hiểu tôi nói gì. Thấy chúng nó chơi nhảy dây, banh đũa, ô ăn quan,…mà tôi thèm được chơi chung. Nhưng, rào cản ngôn ngữ đã ngăn cách mọi thứ tôi thích. Tôi muốn được chơi chung nhưng những đứa trẻ không hiểu tôi nói gì, vì đơn giản bọn trẻ miền Nam không hiểu tiếng miền Trung của tôi. Thế là, mỗi ngày mẹ tôi đi làm, tôi chỉ biết lủi thủi một mình ở dãy phòng trọ thân quen.

Một thời gian sau, tôi có ba mới. Đó cũng là người ba hiện tại của tôi. Ba đối xử rất tốt với tôi. Mới đầu tôi gọi bằng chú nhưng sau này tôi đã gọi bằng ba. Những tháng ngày có ba là ngày tháng thật vui và hạnh phúc. Cuộc sống cứ thế mà trôi cho đến vài tháng sau, giọng Huế của tôi đã bị lai thành tiếng Nam. Tôi chính thức mất gốc, mẹ đã đùa với tôi như thế. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào nói tiếng Huế được nữa. Đây cũng là quãng thời gian vui nhất, tôi có bạn bè chơi cùng vì tôi đã nói được tiếng miền Nam, mọi người hiểu tôi nói gì nên tôi vui lắm. Cảm giác ấy tôi sẽ không bao giờ quên được.

Năm tôi lên 6 tuổi, tôi đi học. Trường của tôi học không giống như trường của bao đứa trẻ khác. Tôi học trường tình thương, là một ngôi trường của chùa lập ra, giáo viên là những người thầy người cô đăng kí vào dạy tình nguyện cho những đứa trẻ có hoàn cảnh nghèo khó như tôi. Tôi là một đứa hiểu chuyện từ nhỏ nên tôi không hỏi mẹ tại sao không học trường như các bạn khác mà phải học trường tình thương, đơn giản tôi biết vì học nơi đây không phải đóng tiền học phí. Tôi đã trưởng thành từ những ngày tháng cực khổ như thế đấy. Trong những ngày tháng học ở đây, tôi quen được thêm nhiều người bạn mới. Giờ học ở đây bắt đầu từ 5h chiều đến 9h tối. Những ngày bình thường thì không sao, tôi vẫn tự mình đi bộ về nhà vì mẹ tôi cố gắng làm thêm việc buổi tối để có thêm một khoản tiền lo cho tôi, tôi không trách mẹ nhưng đôi lúc trời mưa, tôi cảm thấy tủi thân cho mình vì không có ba mẹ đón tôi khi đi học về. Nhiều lần đi trên đường về nhà mà tôi vừa đi vừa khóc, tôi khóc cùng mưa để không ai trên đường nhìn thấy tôi đang khóc. Nhưng lâu lâu, cũng có ngày mẹ tôi không phải làm buổi tối nên đón tôi đi học về, mua nước uống hay đồ ăn vặt cho tôi, tôi vui lắm. Tôi cười và vòng tay qua bụng ôm chặt mẹ, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp dù cũ kĩ nhưng với tôi đó là kỉ niệm mà khi nhớ lại tôi thấy vô cùng ấm áp. Tôi yêu mẹ.

Biết mẹ khó khăn, cực khổ làm để có tiền trang trải cuộc sống và nuôi tôi, tôi thương mẹ vô cùng, tôi hay thường đấm lưng, bóp vai cho mẹ, kể chuyện ở lớp của tôi cho mẹ nghe, mẹ thích lắm. Mẹ hay ôm tôi, xoa đầu tôi, cảm giác ấy ấm áp vô cùng. Nếu có ai đó hỏi tôi rằng tôi thương ai nhất trên đời, tôi sẽ không cần suy nghĩ thêm, đó là mẹ tôi, tôi thương mẹ nhất trên đời, mẹ là tuổi thơ, là thanh xuân, là cuộc sống, là tất cả những gì tôi có trong cuộc đời này.

Cuộc sống của mẹ con tôi êm đềm và hạnh phúc trôi qua từng ngày dù có nhiều khó khăn, vất vả cũng không ngăn được nụ cười trên môi của hai mẹ con khi quấn quýt lấy nhau. Những ngày tháng ấy tôi sẽ nhớ và mang những kỉ niệm đó đến suốt cuộc đời. Bây giờ khi tôi đã lớn, đã đi học xa nhà và không có thời gian để thường xuyên về thăm mẹ, tôi vẫn không quên gọi điện về hỏi thăm mẹ, tôi sợ mẹ không có tôi ở nhà sẽ buồn, sẽ lo lắng nên dù đi đâu, làm bất cứ điều gì tôi cũng đều nói cho mẹ biết để mẹ đỡ lo.

Tôi của những năm tháng ấy và tôi của hiện tại có nhiều thay đổi nhưng với mẹ, tôi vẫn là đứa trẻ bé bỏng cần được nâng niu và yêu thương, bảo bọc. Tôi tự dặn bản thân mình dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi cũng phải cố gắng hết mình, vấp ngã thì đứng dậy, thất bại thì tiếp tục làm lại. Tất cả những điều tôi cố gắng ở hiện tại là vì một người phụ nữ tôi yêu nhất thế gian này- mẹ tôi. Tôi muốn mang đến cho mẹ một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc bù đắp những tháng ngày mẹ vì tôi mà bôn ba. Mẹ chính là động lực, là mục đích, là cuộc sống của tôi. Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm, hãy đợi ngày con thành công mẹ nhé.

QUỲNH THI
(theo Mực Tím)

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: