Thẳm sâu nguồn cội trong Răng mà thương mà nhớ

Thứ sáu, 31/08/2018 13:41 (GMT+7)

Đó là tất cả những gì mà chúng ta sẽ sẽ bắt gặp trong tạp bút "Răng mà thương mà nhớ" của nhà báo Lê Công Sơn vừa ra mắt.

Quê nhà, hai tiếng thân thương đằm sâu mà day dứt. Có tuổi thơ ta đầy khốn khó. Có dáng mẹ ta cõi còm trong bóng chiều hanh hao. Có những ngày mò cua bắt ốc mưu sinh đầy cơ cực. Quê nhà, nơi đứa em ta ngày nào chưa kịp lớn sau mấy năm xa cách trở về bỗng vụt thành thiếu nữ khiến lòng ta xao xuyến.

Quê nhà đi xa rồi mới nhớ!

Đó là tất cả những gì mà chúng ta sẽ sẽ bắt gặp trong tạp bút "Răng mà thương mà nhớ" của nhà báo Lê Công Sơn vừa ra mắt. Ở đó độc giả sẽ bắt gặp một dòng sông lở bồi trong tiềm thức: “Sông Hàn ơi cứ lở bồi thương nhớ/Sóng mong ai dào dạt đến bây giờ/Nước Hòn Kẽm vắt xanh từ muôn thuở/Phố Hội An duyên nợ vẫn đợi chờ (Nhớ quê). Hay bóng cô thôn nữ bên bờ rào thuở ấy đã làm trái tim tác giả rung lên bần bật khi "bàn tay em tưới ướt vào giấc mơ" của tuổi dậy thì đầy mê đắm: “Hoàng hôn buông rẫy cà phê/Tương tư em gái nhà quê bên rào/Lòng bổi hổi, dạ nôn nao/Bàn tay em tưới ướt vào giấc mơ (Em và hoàng hôn). Những vần lục bát chân thật và mộc mạc dễ đọc, dễ hiểu dễ cảm xuyên suốt cùng nhiều câu nặng tình về tuổi thơ: “Nửa đêm giấc ngủ xa quê/Giật mình, cứ ngỡ là quê nhà mình”(Thơm khói đốt đồng).

Ngoài thể lục bát quen thuộc, Lê Công Sơn còn thể nghiệm với thể thơ 4 chữ, 5 chữ du dương, réo dắt: “Mỗi khi em khóc/Như cơn mưa rào/Vụt qua rồi tạnh/Trời đầy trăng sao(Em khóc) hay: “Hẹn hò với Buôn Hồ/Hoa dã quỳ tình tứ/Say núi đồi nhấp nhô/Trăng cong bờ thiếu nữ” (Một thoáng phố núi)

Có thể thấy cái tình đầy ắp căng tràn ra khỏi bờ chữ nghĩa, tràn ngập cảm xúc như vậy trong Răng mà thương mà nhớ... Đêm! Đối diện với những vô ngôn của cõi nhớ dằng dặc. Đêm, đối diện với những ưu tư của kiếp người hoang hoải, để rồi bất chợt trong tiềm thức bật dậy một mầm nhớ.

Mầm nhớ như những cái cây đâm chồi nảy lộc và che chở qua những phút hoang mê sa ngã. Mầm nhớ như những cái ô che ta khỏi ướt trong mê lộ cuộc đời gai chông chằng chịt, dằng dặc xanh trong thăm thẳm mưa bay dịu dàng mà ẩn mật ru giấc chiêm bao vào chốn ngọt ngào mê đắm…trong "Răng mà thương mà nhớ" cứ ẩn hiện, sâu lắng….

Nhà thơ Lê Hòa

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: