Những người hạnh phúc

Thứ năm, 31/05/2018 15:17 (GMT+7)

Một li cà phê lúc tám giờ tối khiến tôi trằn trọc mãi không sao ngủ được. Hơn một giờ sáng, sau mọi cố gắng để “ngủ” tôi bật dậy, mở laptop. Có một email mới vừa gửi cách đây vài phút. Là Khang. Cậu bạn thân nhất của tôi từ hồi tiểu học.

Khang bảo cậu sắp về nước, kì nghỉ lần này khá dài. Rồi cậu hỏi tôi về tình hình của Linh và nói trong lần trở về nhất định cậu phải gặp cô ấy để nói xin lỗi. Vì một tháng trước khi lên đường du học cậu đã nói chia tay Linh, khi không đủ can đảm để duy trì một tình yêu ở xa. Và, cậu rất ân hận vì chuyện đó.

Niềm vui được gặp lại Khang bỗng chốc hóa thành lo lắng trong tôi. Cậu bạn thân sẽ thế nào, nếu biết tôi và Linh - người yêu cũ của cậu đang hẹn hò? Tôi chưa từng nghĩ có lúc sẽ rơi vào tình huống đầy khó xử này, vậy mà ngày ấy lại đang đến gần.

Tôi không gửi lại mail cho Khang, đúng ra là tôi chẳng biết phải trả lời cậu thế nào cả. Ngoài phố, đêm tối đen. Không gian tĩnh lặng khiến tôi nghe được cả tiếng lá rơi và tiếng thở dài của chính mình. Tôi tắt máy, nằm lên giường. Nhưng vẫn thật khó để chìm vào giấc ngủ, dù hơi của li cà phê đã tan đi.

* * *

Không khó để Linh nhận ra vẻ lo âu, căng thẳng trên khuôn mặt tôi trong cuộc hẹn sáng cuối tuần. Tôi không giỏi che giấu cảm xúc, nhất là trong đôi mắt của Linh. Cô ấy hỏi tôi đang gặp phải chuyện gì à. Tôi chối, khẽ cười và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy. Và cái nắm tay giúp tôi phần nào đó vơi đi cảm giác lo lắng.

Rồi chúng tôi cùng nhau đi xem phim. Đó là một bộ phim Việt mới ra rạp và được rất nhiều người quan tâm. Linh nói, nhất định phải xem phim này cùng tôi. Trước đó tôi đã rất hứng khởi chờ đợi, tuy nhiên email đêm qua đã phần nào kéo tâm trạng tôi xuống. Ngồi ở hàng N, ghế 18 - 20, Linh dễ dàng bị mạch phim cuốn theo, còn tôi thì ngược lại dù đã cố dán mắt vào màn hình.Vài lần thấy Linh khẽ quay ra cười, tôi cũng bối rối cười theo rồi khẽ nắm lấy tay cô ấy, siết lại.

Tôi nghĩ Linh không nhận ra. Nhưng sự thật thì không phải vậy. Sau bộ phim, cô ấy nói:

“Rõ ràng, tớ thấy hôm nay cậu rất khác!”.

“Đâu có!” - Tôi vội chối.

“Thế nội dung chính của phim là gì?”.

“Là…” - Tôi ấp úng.

“Đấy, cậu đâu có tập trung!” - Linh nhìn rồi nói tiếp: “Đang giấu tớ chuyện gì đúng không?”.

“Không có, thật mà!”.

“Cậu không muốn nói thì thôi vậy!”.

Linh tỏ vẻ dỗi hờn, còn tôi chỉ biết giữ im lặng. Suốt đoạn đường về, cả hai không ai nói với ai câu nào. Không phải tôi không muốn nói chuyện, nhưng thấy thật khó để cất lời nói một chuyện khác, khi chuyện cũ còn chưa được nói ra.

Rồi tôi tự hỏi mình, sẽ thế nào đây nếu Linh biết Khang sắp trở về và muốn quay lại với cô ấy? Linh còn thích Khang không? Tình cảm của tôi liệu có đủ lớn để giữ Linh lại nếu như những sâu đậm trước kia với Khang vẫn còn trong Linh?

Rồi không biết khi chấp nhận lời tỏ tình của tôi, liệu có phải cô ấy chỉ muốn lấp đi khoảng trống mà Khang để lại? Tôi không sao trả lời được những câu hỏi. Nhưng tôi đã yêu Linh trước cả lúc cô ấy đến với Khang.

Linh có một vẻ ngoài thu hút, khiến không chỉ hội con trai trong khối mà ngay cả hội con trai khóa trên hay khóa dưới đều phải để mắt tới khi cô ấy xuất hiện. Với vẻ bề ngoài có chút cá tính, nổi loạn, ai cũng nghĩ Linh là người khó gần, nhưng thật ra con người bên trong Linh lại khá nhẹ nhàng và dịu dàng. Cô luôn sẵn lòng giúp đỡ, hay lên tiếng bảo vệ bất cứ ai khi họ cần.

Nhớ lại năm lớp mười một, khi lớp đón thành viên mới là một cậu bạn nhỏ thó, hiền lành và nhút nhát thì hầu hết mọi người đều xúm lại rồi biến cậu thành tâm điểm của những trò trêu chọc ác ý. Chỉ riêng Linh không thế. Cô ấy lên tiếng nói mọi nguời dừng lại, vì chuyện đó chẳng có gì hay ho. Cô còn nói, sao mọi người không thử đặt mình vào cậu bạn đó khi bị người khác trêu chọc thì sẽ thế nào? Trò chơi kết thúc. Tình cảm của tôi dành cho Linh cũng nhiều hơn từ đó.

Tiếc là khi tôi còn đắn đo, không biết phải nói tình cảm của mình với Linh thế nào thì Khang chạy đến vỗ vai tôi khoe cậu và Linh đang hẹn hò. Kể từ đó, tôi chỉ là “người dõi theo” con đường của Linh và Khang trong tư cách là bạn thân của nam chính. Khang dường như không biết chuyện tôi yêu Linh. Vì cậu luôn sẵn lòng kể cho tôi nghe, thậm chí đôi khi còn nhờ tôi quân sư khi hai người có chuyện, mà đâu biết những lúc như thế lòng tôi cũng nhói lên.

* * *

Tôi vẫn không sao nói được với Linh chuyện nội dung của email tối đó, dù biết chẳng giấu được cô ấy mãi. Tôi cũng chưa trả lời lại Khang, nên cứ vờ như chưa đọc nó.

Nếu Khang về và phát hiện ra tôi đang che giấu cậu việc hẹn hò với Linh thì tình bạn của chúng tôi sẽ trôi về đâu? Còn Linh, cô ấy sẽ nghĩ gì về tôi? Rồi có khi nào tôi sẽ mất cả tình bạn với Khang và tình yêu với Linh?

Thế nhưng vì ích kỉ của mình, tôi vẫn quyết định giấu cô chuyện Khang sắp về nước. Chẳng những thế, tôi còn nghĩ rằng nếu nói với Linh sớm, thì thời gian ở cạnh cô ấy sẽ chẳng còn nữa.

Tôi chợt nhớ về ngày Khang chia tay Linh, cô ấy đã chạy đến tìm tôi. Tại sao lại là tôi, bạn thân của người cô ấy yêu? Tôi không trả lời được. Nhưng không từ chối cho cô ấy một bờ vai. Linh khóc, khóc rất nhiều. Còn tôi thì chẳng biết nói gì để ủi an cô ấy. Ngày Khang đi, tiễn cậu ở sân bay tôi tuyệt nhiên không thấy cậu nhắc gì đến Linh hay chờ mong cô ấy sẽ đến. Khang chưa quên Linh, nhưng có lẽ niềm vui được đến một chân trời mới đã khiến cậu trở nên vô tâm mà quên mất một người yêu cậu rất nhiều. Tôi không kể Linh nghe chuyện này, vì sợ cô ấy sẽ buồn hơn. Cũng từ ngày Khang đi, tôi luôn là người ở cạnh Linh mỗi lúc cô ấy cần. Sau này, dù có học đại học ở hai đầu thành phố, chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên để nói chuyện. Linh không nhắc tới Khang, nhưng trong những lần tôi vô tình nhắc đến thì thấy cô ấy còn yêu cậu lắm.

Đó cũng là lí do mà tôi quan tâm Linh nhiều hơn, yêu thương cô ấy nhiều hơn, dù chẳng mong cô ấy sẽ nhận ra. Thế nhưng một ngày, Linh bỗng nói với tôi:

“Tớ biết cậu thích tớ, từ lâu rồi. Nhưng tại sao cậu không nói tớ nghe?”.

Tôi chỉ biết cười trừ mà không biết trả lời thế nào. Linh lại lên tiếng.

“Vì Khang phải không? Nếu thế thì cậu không cần vậy đâu. Tình cảm của tớ dành cho Khang, giống như li nước đã vơi đi rồi!”.

Sau hôm đó, tôi tỏ tình với Linh. Chúng tôi trở thành một cặp. Cô ấy quan tâm tôi nhiều hơn, và luôn là người khiến tôi mỉm cười thật tươi. Vậy mà giờ, những tháng ngày ấy gần như sắp kết thúc. Là do tôi sợ Linh sẽ trở về với Khang, hay vì tôi không tin vào tình cảm của mình mới chính là lí do để Linh không rời đi?

Tôi sẽ giấu Linh đến bao giờ chuyện Khang sắp về? Và khi nào tôi mới đáp lại email của Khang và thành thật với cậu về những gì đang diễn ra giữa tôi và Linh, cô gái mà cậu muốn hàn gắn trong ngày trở lại?

Tôi có thêm những đêm mất ngủ. Những ngày này, tôi cũng tự cô lập bản thân trong chính những suy nghĩ của mình, với những lựa chọn. Để rồi tôi chợt nhận ra, nếu Linh còn tình cảm với Khang mà tôi có cố giấu, thì khi cậu bạn thân của tôi trở về cô ấy vẫn sẽ quay về lại. Còn nếu Linh yêu tôi, hoặc tình yêu của tôi đủ lớn để giữ cô ấy, thì Khang có níu thế nào cũng không được.

Cuối cùng, tôi mail cho Khang, thành thật kể cậu nghe tất cả những gì đã xảy đến giữa tôi và Linh, từ ngày cậu đi. Và tôi cũng hẹn Linh để nói với cô ấy việc bạn thân tôi sắp về nước. Thế nhưng, trong quán cà phê nhỏ giữa lòng thành phố, khi tôi còn chưa kịp nói với Linh về chuyện Khang sẽ trở về thì cô ấy đã lên tiếng thông báo.

“Tớ nhận được email của Khang, cậu ấy nói sắp về nước”.

Tôi giật mình. Nhưng tại sao Linh lại nói cho tôi (khi tôi lại đang có ý định che giấu cô ấy)? Hay Linh đã biết chuyện về email Khang gửi cho tôi và cô ấy sẽ nói… chia tay tôi? Thế rồi tôi hỏi, câu hỏi tưởng chừng thản nhiên mà lại đầy hoang mang.

“Cậu còn yêu Khang không?”.

Linh cười. Dường như đoán được suy nghĩ của tôi, cô ấy khẽ nói.

“Cậu sợ tớ sẽ trở lại với Khang phải không?”.

Tôi không đáp lại. Nhưng bỗng nắm chặt tay Linh và lắc đầu. Dù không biết có phải tôi đang tự dối mình hay không, thì lúc này tôi cũng muốn học cách tin tưởng chính mình và tình cảm mà tôi đã dành cho Linh. Bởi chỉ có tin ở mình, người khác mới có thể tin tôi.

“Tớ sẽ không quay lại với Khang. Ngay lúc cậu ấy nói chia tay, thì chính cậu ấy đã không đủ can đảm để tin tưởng tình yêu chúng tớ đã có. Còn cậu lại khác, dù có đang lo lắng, sợ hãi… thì tớ vẫn thấy được trong ánh mắt và cử chỉ cậu vừa rồi có sự tin tưởng dù quyết định của tớ có thế nào đi nữa”.

Sau câu nói dài của Linh, chúng tôi rơi vào im lặng. Và tôi bỗng thấy mình thật ích kỉ khi có ý định giấu cô ấy chuyện bạn thân của tôi sắp về nước.

“Còn nữa, tớ và Khang có từng hạnh phúc thế nào, đó cũng chỉ là những điều đã diễn ra trong quá khứ. Mà người ta thì đâu thể sống mãi trong đó được. Vậy nên, tớ muốn hiện tại cũng như tương lai của tớ, sẽ có cậu ở bên!”.

Và tôi biết, mình không thể đánh mất cô ấy.

* * *

Tối đó, tôi nhận được mail của Khang. Trong thư, cậu viết:

“Giống như cậu, tớ đã thông báo cho Linh về kì nghỉ của mình. Tớ muốn hẹn cô ấy để nói chuyện. Nhưng có vẻ Linh đoán ra ý định của tớ, nên đã từ chối gặp. Rồi cô ấy nói, cô ấy đang hẹn hò. Và cậu biết tớ đã giận thế nào không, khi biết chính người mà tớ thân và tin tưởng nhất lại là người cướp đi cơ hội để tớ được làm lại?

Mặc dù Linh nói đó không phải lỗi của cậu, bởi chính tớ mới là người tạo ra kết quả đó, thì tớ vẫn không thể không trách cậu. Nhưng sau khi đọc được email của cậu rồi, tớ mới nhận ra mình đã sai, và cậu hoàn toàn xứng đáng với tình cảm của Linh. Vì cậu không chỉ biết chờ đợi, biết tin tưởng, mà còn vì cậu đã không giấu tớ chuyện của hai người. Đó cũng là điều quan trọng, khiến tớ phải tự hứa với mình không thể đánh mất tình bạn với cậu!”.

Tôi không nhớ mình đã đọc được câu nói này ở đâu: “Tất cả chúng ta đều xứng đáng có được hạnh phúc, nếu như chúng ta biết thành thật với những người xung quanh và với chính bản thân mình”. Vậy nên tôi tin không chỉ có tôi hay Linh, mà ngay cả Khang, khi cậu gửi cho tôi bức mail này, cậu cũng đang hạnh phúc. Và chúng tôi chờ ngày cậu trở về.

HUY HẢI

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: