Những mảnh giấy không tên

Thứ năm, 07/06/2018 13:05 (GMT+7)

Cơn gió bấc tháng mười bất chợt thổi về, ngang qua cửa quán nước làm chiếc chuông gió vang lên những âm thanh leng keng, leng keng.

Một luồng hơi lạnh ùa vào làm Nhiên khẽ rùng mình. Nhiên đưa mắt nhìn ra phía ngoài, con phố đã bắt đầu đông người, và nơi mặt đường đã lác đác vài chiếc lá vàng vừa rơi xuống. Hình như mùa đông đã về!

Nhiên đứng trong quầy, sắp xếp lại những vật dụng quen thuộc: li, cốc, khay đá, thìa,… vừa làm vừa hát khe khẽ. Anh bạn làm chung nhìn Nhiên mỉm cười khiến Nhiên hơi xấu hổ. Nhạc được bật lên, là bài Vì tôi còn sống. Nhiên thích thú nhịp nhịp bàn chân. Chín giờ, khách đã vào quán kha khá. Nhiên trở lại công việc chính của mình là ghi món. Nhiên bước dần về phía vị khách vừa mới vào quán. Đó là một chàng trai với vẻ ngoài thanh lịch, mặc áo sơ mi caro, quần kaki màu cà phê sữa, đeo balo và đội nón kết. Anh chọn một chỗ ở trong, cách biệt với những bàn khác, có lẽ anh muốn tìm sự yên tĩnh. Nhạc trong quán đã chuyển sang thể loại acoustic nhẹ nhàng, sâu lắng. Nhiên vừa bước tới thì anh đã lên tiếng: “Cho mình một li trà atiso và một phần bánh”. Hơi ngạc nhiên nhưng Nhiên vẫn giữ thái độ vui vẻ và ghi món ăn mà anh chàng vừa gọi vào cuốn sổ. “Anh chờ em một chút nhé!”.

* * *

Nhiên tình cờ nhận việc ở quán qua một người bạn giới thiệu. Chủ quán là anh của đứa bạn nên Nhiên dễ dàng được nhận vào. Một phần vì Nhiên muốn kiếm thêm thu nhập để trang trải việc học, một phần cũng muốn trải nghiệm công việc này như là một thú vui. Nhiên làm ở đây cũng hơn một năm, mọi người đều yêu quý Nhiên vì bản tính trẻ con và thân thiện. Và trong khoảng thời gian đó, Nhiên có nhiều kỉ niệm ở nơi đây. Không chỉ là những anh chị đồng nghiệp trong quán mà còn là những vị khách đến đây. Có người luôn đến đây vào ngày Chủ nhật, có người chỉ gọi đúng một thức uống quen thuộc, có người thi thoảng đến nhưng lần nào cũng dành cho Nhiên lời khen rằng Nhiên thật đáng yêu. Thường thì những vị khách ấy luôn để trong Nhiên những cảm xúc tích cực và vui tươi, chỉ có một vài vị khách “khác biệt” khiến Nhiên phải suy nghĩ thật nhiều. Và lần này, chính là chàng trai hôm trước. Chàng trai thường xuyên đến quán một tuần ba lần, vào những ngày khác nhau và những thời điểm khác nhau, có thể là sáng sớm hoặc xế chiều hoặc cũng có thể khi phố đã lên đèn. Điều đó chẳng có gì ngạc nhiên khi những người khác cũng có thể như thế. Khoảng thời gian đầu, Nhiên có thấy chàng trai ấy thường lui tới quán nhưng Nhiên chẳng chú tâm lắm, chỉ nghĩ đơn giản anh ta cũng như vị khách khác. Nhưng rồi, sau một thời gian, Nhiên chợt nhận ra điều kì lạ là mỗi khi đến quán anh ta luôn chọn chỗ ngồi phía trong và gọi duy nhất món trà atiso. Thật sự mà nói thì điều đó làm Nhiên phải quan tâm và ngạc nhiên. Nhiên bắt đầu chú ý và quan sát đến chàng trai ấy như thể đang tìm kiếm điều bí ẩn từ anh ta. Chàng trai có vẻ bận rộn với chiếc laptop, hầu như lần nào đến anh cũng đều gõ trên bàn phím và ghi chép công việc hơn là việc thưởng thức thức uống ở đây. Anh ta có thói quen ghi những câu ngắn trong mảnh giấy note nhiều màu sắc: “Chúc một ngày tốt lành”, “Trời hôm nay đẹp quá!” hay: “Hôm nay tôi vui vì thấy bạn” rồi để lại bàn sau khi rời đi. Thường thì Nhiên sẽ dọn dẹp nơi ấy và giữ lấy những mảnh giấy đó xem như là lời chúc dành cho mình. Trong những lúc đi ngang qua chỗ chàng trai, Nhiên đều liếc mắt nhìn về phía ấy xem thử người ấy đang làm gì và có biểu lộ điều gì hay không. Thi thoảng Nhiên bắt gặp ánh mắt của anh chàng nhìn về phía mình, một cách trìu mến và rụt rè. Và khi biết rằng Nhiên cũng nhìn mình thì anh chàng lại vội vã quay đi hoặc cúi gằm mặt xuống chiếc laptop để trước mặt. Nhiên băn khoăn tự hỏi liệu rằng chàng trai ấy có bị làm sao không hoặc anh ta đang theo dõi mình? Nhưng rồi Nhiên nhận ra bản thân cô thật ngốc vì chỉ nghĩ những điều vẩn vơ, có lẽ đầu óc cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Anh chàng đấy chỉ là vị khách bình thường thôi.

Nhiên nói thầm và tự cười nhạo chính mình. Bẵng đi một thời gian dài, anh ta đột ngột biến mất. Một tuần, hai tuần rồi một tháng, Nhiên không hề nhìn thấy anh ta trở lại quán nữa. Nhiên có hỏi thăm những anh chị khác nhưng nhận được những cái lắc đầu. Nhiên bỗng dưng thấy buồn đôi chút, một nỗi buồn nhẹ thoáng qua trong tâm hồn mình. Những ngày tiếp theo, Nhiên tự nhủ rằng có thể chàng trai ấy đã tìm được một quán khác phù hợp và độc đáo hơn để giải thích cho sự biến mất của anh ta.

* * *

Đã một tháng trôi qua, Nhiên không ít lần nhớ về hình ảnh của chàng trai hay ngồi ở góc quán ấy. Trong những lần rảnh rỗi, Nhiên vô tình hướng ánh nhìn của mình về phía chỗ mà chàng trai từng ngồi, xem người ấy có quay trở lại không. Nhưng người ngồi đó không phải là chàng trai kia mà là những vị khách xa lạ. Không còn những âm thanh quen thuộc gọi nước, không còn những mảnh giấy nhỏ, không còn những ánh mắt tình cờ chạm nhau trong khoảnh khắc. Chỉ trong tiềm thức, Nhiên thấy nhớ chàng trai mặc áo sơ mi đỏ, một nỗi nhớ không rõ hình dạng. Nó khiến người ta đôi khi thấy cồn cào, xao xuyến trong tim mà chẳng hiểu lí do vì sao.

Chàng trai ấy trở lại quán nước vào một ngày nắng rực rỡ ngoài cửa kính. Anh ngồi điềm nhiên đọc cuốn sách mang theo, rồi khẽ gọi một li cappuchino từ một bạn nhân viên nam gần đấy. Anh đưa mắt nhìn xung quanh quán, không thấy cô gái ấy. Cô gái mà anh đã tình cờ gặp trên chuyến xe buýt từ trường về nhà trọ. Hôm ấy, anh ngồi phía trước cô gái mấy hàng ghế, khi nghe giọng nói dịu dàng và cuốn hút từ phía sau, anh liền quay lại và bắt gặp hình ảnh cô gái ấy. Anh bị ấn tượng ngay bởi nét xinh xắn, trẻ con của cô gái khi nói chuyện cùng với mấy người bạn. Từ ánh mắt, nụ cười và cả giọng nói đều khiến tâm hồn anh chênh chao. Và có lẽ cô gái không biết đang có người nhìn ngắm mình. Xe buýt dừng ở trạm, cô gái và nhóm bạn cùng bước xuống. Anh dõi theo, thầm mong một lần nữa được gặp người ấy. Tình cờ làm sao, anh được gặp cô gái trong quán nước bên đường, chỉ là anh tiện đường ghé vào. Từ dạo ấy, anh thường lui tới đó với hi vọng một dịp nào đó có thể bắt chuyện với cô nhưng biết bao nhiêu lần anh bỏ lỡ hoặc không dám mở lời. Chỉ biết ngồi nhìn lén cô gái với nỗi ao ước thầm kín. Nay anh quay lại quán sau những ngày bù đầu với đồ án tốt nghiệp, nhưng lại không được gặp cô. Anh uống hết li cappucino và thở dài như muốn trút bỏ một chút thất vọng. Anh trao mảnh giấy nhỏ màu vàng cho anh nhân viên nhờ chuyển giúp cho cô gái ấy rồi bước ra ngoài.

“Nhiên ơi, có người chuyển cho em mảnh giấy này nè”.

“Ai vậy anh?”.

“Một chàng trai bảnh bao, lịch lãm. Em thử mở ra xem”.

Nhiên mở mảnh giấy được gấp làm tư, dòng chữ được viết gọn ghẽ, nắn nót: “Đã lâu không gặp em”. Tâm trí Nhiên ngỡ nhận ra, là chàng trai mà cô mong chờ lâu nay. Anh đã trở lại rồi! Khẽ mỉm cười, Nhiên nhét mảnh giấy vào túi áo rồi cảm ơn anh bạn.

* * *

Cô gái và chàng trai bắt đầu trò chuyện với nhau sau ngày hôm đó. Những mẩu đối thoại ngắn diễn ra không quá lâu giữa hai người, chỉ vài lời hỏi thăm quen thuộc hay những câu tán gẫu vui, nhờ đó mà họ biết thêm thông tin của nhau. Chàng trai tên Quân, sinh viên năm cuối trường Bách Khoa, còn cô gái là sinh viên năm hai trường Luật. Nhiên đặc biệt thích những thứ nhỏ nhắn mà dễ thương y như tính cách của cô. Quân thì thích những vật mang hơi hướm cổ điển và truyền thống như những mảnh giấy note, thư tay hoặc sách cũ. Qua những lần nói chuyện ấy, hai người hiểu một chút về nhau, có những sở thích giống nhau cũng có những điểm đối nghịch. Tuy vậy, cả Quân và Nhiên đều thoải mái và cảm thấy bình yên khi được trò chuyện với ai kia.

Vẫn giữ thói quen cũ, Quân thường viết tặng cho Nhiên lời chúc qua những mảnh giấy. Nhiên cất giữ chúng trong một chiếc hộp giấy, ngày càng đầy lên. Hộp giấy được Nhiên để trên một kệ gỗ cao phía trong cùng, nơi quầy tính tiền như một bí mật giữa Nhiên và Quân.

Rồi một ngày Nhiên nhận được mảnh giấy màu đỏ: “Chiều mai em rảnh không, đi dạo với anh một chút nhé!”, được gấp lại để dưới tách cà phê nơi chỗ Quân ngồi. Nhiên mở ra đọc rồi lặng lẽ gấp lại, nôn nao chờ đến ngày mai. Đúng như lời hẹn, cả hai rời khỏi quán nước sau ca trực của Nhiên. Lúc ấy, trời vừa chuyển sang màu vàng thẫm của buổi chiều mùa xuân. Tiết trời mát mẻ và thoáng đãng. Cả hai đi dạo bên bờ hồ, ăn kem rồi nói đủ điều về nhau. Họ nói chuyện khá ăn ý và thích tính cách của nhau. Họ nhận ra trong đối phương có nét gì đó tương đối giống mình. Những câu chuyện họ kể cứ kéo dài, kéo dài mãi cho đến khi họ chợt nhận ra phải về. Nhiên và Quân đều muốn nói điều gì đó nhưng phút chốc họ lại ngập ngừng rồi bối rối nói lời tạm biệt.

* * *

Ngoài những lần nói chuyện ở quán, Quân và Nhiên liên lạc với nhau qua Facebook. Những hoạt động của Nhiên luôn hiện trên new feed của Quân. Quân không thường để lại bình luận, chỉ đọc và nhấn thích trong từng dòng trạng thái của Nhiên. Và Quân phát hiện ra Nhiên rất thích tương tác dưới những bài đăng mà giới trẻ quan tâm như về các cung hoàng đạo, về các confession tình yêu, về địa điểm ăn uống, du lịch… Qua cách bình luận của Nhiên, Quân nhận thấy ở Nhiên một tâm hồn trẻ con, hài hước và hơi mơ mộng một tí. Trong một lần lang thang ở Facebook, Quân tình cờ đọc được bình luận của Nhiên trong bài đăng và anh hào hứng với ý nghĩ của mình.

Sáng thứ bảy, Nhiên đến quán như thường lệ. Nhiên cảm thấy phơi phới trong lòng, cô đẩy cánh cửa, bước vào quán với nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhiên biết rằng hết hôm nay là cô nhận được tiền lương. Quán vắng và bình yên. Như có một lực hấp dẫn nào đó khiến Nhiên nhìn về phía góc quán, trong linh cảm của Nhiên có gì đó khác lạ nơi ấy. Và dưới ánh nắng đang chiếu xuyên qua khung cửa kính, trên mặt bàn là một lọ sen đá mini đang vươn mình kiêu hãnh. Nhiên ngỡ ngàng, tự hỏi ai mang nó đến đây. Nhìn vào lọ sen đá được buộc nơ, Nhiên thấy nó đẹp vô cùng. Nhiên cầm lên thì một mảnh giấy rơi ra từ đáy lọ.

“Tặng em, sinh nhật vui vẻ nhé!”.

Đó chính là món quà mà Nhiên rất yêu thích, cũng là điều ước mà hôm trước cô đã bình luận trên Facebook. Nhiên cầm mảnh giấy màu hồng ngắm nghía hồi lâu, rồi hai tay ôm lấy lọ cây đặt khẽ lên ngực trái mình. Như là một cái ôm sẽ sớm trao.

ZEAKI

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: