Ngồi mãi ở đây

Thứ năm, 20/06/2019 13:19 (GMT+7)

Những ngày ở biển, trời mưa rả rích, lạnh lẽo ngòn ngọt chảy vào làn da cô gái. Cô thường ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng nhắc ở sân hiên khách sạn, nhìn về phía ngày mới chìm hoang hoải trong cơn mưa.

Mọi vật đều giảm một tông màu, cô nghĩ như vậy, như khi bất cứ cơn mưa nào đến, cô đều nghĩ như vậy.

Ở khoảng không trước mặt cô lúc này, mưa dập dàng trong sắc xanh của cây cối, lao xao cùng một cơn gió biển đang thổi vào. Và cơn mưa, cơn mưa vẫn đang tiếp tục.

Kim uể oải đi xuống ngồi bên cạnh cô, chuyền tay tách trà nóng, cô hít hà làn khói mộc thoảng mùi quả mơ xoáy lên từ cốc trà. Kim cuộn mình trong tấm chăn dạ nhỏ, thì thào với cô, rằng mình không ngờ ra biển mà phải dùng đến chăn len.

Cô bật cười.

Trong lúc Kim luyên thuyên về thời tiết bất thường này, cô lén nhìn Kim một chút, chỉ để định hình lại bầu không khí xung quanh cô đây không phải là những năm tháng xưa cũ bên nhau của hai người, tuyệt nhiên không. Vùng biển ở đất nước xa lạ này, màu xanh tươi tắn hơn và hoang dại hơn. Nhưng tiếng mưa dội khe khẽ vào nền đá hoa ngay bên cạnh hai cô gái trẻ, thì chẳng khác chút nào. Ngày này những năm về trước. Cũng là những ngày cuối năm…

Đang nghĩ về chuyến đi Tam Đảo năm đó có phải không?

Kim lúng búng, nhấp một ngụm trà để che giấu sự xúc động nhè nhẹ của chính mình. Cô đã nghĩ cả hai sẽ cần rất nhiều thời gian hơn để hiểu được đối phương một lần nữa, bởi không phải xa cách, chính những năm tháng để lớn đã bóp ngặt chính cô và Kim, đã tô vẽ những hình hài khác, cả về vẻ bề ngoài lẫn ý thức bên trong. Nhưng, đâu đó trong tất cả, vẫn có những đường giao nhau của cô và Kim.

Ừ. Hôm đó lạnh quá. Ngồi phía sau xe Kim mà tớ run bần bật. Đường lên núi thì tối om chứ.

Kim gật đầu, rồi bất giác lẩm nhẩm Black Bird của The Beatles.

Giọng hát trầm tĩnh của Kim vang lên, cùng một nhịp với những dải mưa tạt vào hiên khách sạn. Không, sao cô có thể quên được. Giữa đường khuya vắng vẻ lên con núi nhỏ ấy, cô và Kim phải anh hùng rơm gồng mình chống lại sự sợ hãi nhảm nhí bằng cách hát to lên với nhau. Bài hát cả hai cùng thuộc, bởi cùng bị ám ảnh với nhịp điệu thô sơ, bí ẩn của nó. Cô nhớ đến những khúc ngoặt trên con đường núi heo hút, hai đứa lẩm nhẩm từng câu hát, mà vẫn run bắn từng chặp bởi hàng tỉ mối đe dọa mà chỉ có những con đường đèo mới có thể mang đến.

* * *

Cô và Kim khi đó, đã là bạn rất thân. Thân đến độ khi cô nhắn tin cho Kim vào buổi chiều Noel, nói liệu hai đứa có nên biến mất khỏi thành phố mà đón Giáng sinh ở một thị trấn núi không nhỉ? Kim nhắn cho cô tin nhắn đồng ý ngay. Hai đứa hẹn nhau ở trước siêu thị gần nhà cô, sau khi đã sửa soạn chóng vánh vài món vật dụng cho chuyến đi siêu ngẫu nhiên này. Kim lái xe vững tay hơn cô nhiều, nên Kim là người cầm lái. Hai đứa xuất hiện ở thị trấn núi khi tất cả đã chìm đậm vào màn sương đêm. Bặt nhiên không có bất cứ tín hiệu nào của một ngày lễ thánh mà cô, khi nhắn tin cho Kim, đã lờ mờ mường tượng. Cô và Kim ngồi vắt vẻo trên ô cửa sổ đá, lửng lơ giữa trời, vừa uống bia vừa nói chuyện tầm phào. Xen lẫn giữa những tràng cười bất tận của hai đứa, cô thấy Kim thảng hoặc dụi tay lên khóe mắt. Kim đang buồn, đang rất buồn phải không Kim? Cô đã nghĩ như vậy. Đó cũng là lí do cô rủ Kim đến miền đất lạ lùng này với cô, để tránh cho Kim cái cảm giác nặng nề của mối tình vừa tan vỡ. Ngày Giáng sinh, có lẽ sẽ là ngày khiến những người từng yêu cảm thấy tủi thân nhất.

Hơn ai hết, cô thấy mừng vì Kim đã thoát khỏi một mối quan hệ bung bét như vậy, với một người không hề xứng đáng. Hơn một lần cả cô và Kim đã nghe những câu chuyện không hay về

Tùng - bạn trai Kim. Rằng anh ta dù đã có bạn gái là Kim rồi, vẫn chủ động tán tỉnh những cô gái khác. Rằng anh ta đã nói với rất nhiều người anh ta không thực sự cảm thấy phù hợp hoàn toàn với Kim. Cũng chính anh ta, là người chủ động nói lời chia tay với Kim. Đã rất khó khăn, để Kim lấy lại được chút thăng bằng trở lại với việc học ở trường đại học, việc làm thêm.

Ước gì, mình có thể ngồi đây mãi mãi nhỉ?

Kim thở dài. Cô ậm ừ đồng tình. Nếu thời gian ngừng trôi như Kim đang ước vậy, có lẽ cả hai đã có thể ngừng lớn và mãi như những cô bé bước chân vào cánh cửa trường đại học. Có lẽ...

Thị trấn núi trước mắt hai cô gái giờ chỉ là những bóng hình loang loáng xa gần, ẩn hiện trong màn sương mù.

* * *

Giây phút ấy đã không thể tồn tại mãi mãi. Hai tháng sau, cô nghe từ một người bạn quen rằng Kim đã quay trở lại với Tùng, đã được gần một tháng rồi. Cô sửng sốt với chính mình, mơ hồ nhận ra sự xa cách kì quặc của Kim, khi chỉ trả lời gọn lỏn những dòng tin nhắn với cái cớ: “Tớ bận quá! Mình nói chuyện sau nhé!”. Cô giận run người, hơn ai hết, cô hiểu điều gì khiến Kim làm như vậy, bởi Kim biết rằng cô sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện này. Bởi Kim biết, chỉ có cô, là người hiểu nhiều nhất những gì Kim đã trải qua trong cái mối tình chớm chơ và dai dẳng ấy. Biết là như vậy, nhưng hàng vạn câu hỏi tại sao vẫn chạy lẩn quẩn trong đầu cô. Về tình bạn 3 năm của hai người, khi cô và Kim chập chững gặp nhau trên ghế trường đại học. Sự kết nối những tưởng quá bền chặt ấy, Kim có lẽ nào vì Tùng mà bất chấp?

Hãy gặp nhau đi Kim. Ở quán cũ. Chuyện quan trọng nên tớ sẽ chờ!

Cô nhắn tin cho Kim, rồi lấy xe đến quán quen nơi cô và Kim đã ngồi mòn suốt những năm tháng làm bạn. Quán cà phê nhỏ bé nằm chênh chao trong một căn biệt thự cổ, hai gian phòng hẹp lúc nào cũng đầy ắp những người và người. Cô và Kim thường hay canh me chiếc bàn duy nhất ở ban công bé tí tẹo, nơi có những vạt lộc vừng xòa xuống, để phê phán mọi thể loại vật thể mà đối với hai người là kệch cỡm, nhạt nhẽo. Nhưng hôm nay, quán vắng lặng đến không ngờ, có lẽ còn sớm quá cho một cuộc hẹn tối. Cô chào anh chủ quán, lẳng lặng chọn góc bàn ngoài ban công. Nhìn những cánh hoa be bé rơi chậm chạp xuống chiếc bàn nâu khi một cơn gió mùa chợt thoảng qua, cô bối rối không hiểu mình thực sự mưu cầu gì ở Kim cho cuộc gặp này. Rồi, Kim ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt Kim hôm đó dường như vô ưu hơn. Vẻ rạng ngời trong bạn chỉ khiến cô thấy buồn, một nỗi buồn vô cớ, nhưng nặng trĩu.

Tớ nghe nói, Kim đã quay trở lại với Tùng.

Ừ.

Kim bâng quơ nói, như thể đó là tri thức thông thường mà bất cứ ai cũng nên biết.

Vậy sao, Kim không nói với tớ?

Vì Trà đâu có thích Tùng. Phải không?

Đó đâu có phải lí do, và tớ tưởng Kim đã hiểu mọi điều về Tùng. Nhưng đó không phải điều khiến tớ giận. Tớ giận vì Kim đã nghĩ về tớ như một kẻ phá hoại tình cảm của Kim, để phải giấu diếm.

Bình tĩnh nào. Đó chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi mà. Tớ đang nói đây, không phải sao? - Kim gay gắt nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô ngơ ngác nhìn Kim, như thể muốn tìm ra bằng được một tín hiệu nào đó rằng Kim hiểu những điều cô nghĩ và nói. Nhưng Kim chỉ lặng lẽ khuấy cốc cà phê đá trên tay, thỉnh thoảng check vội điện thoại. Giờ phút ấy, cô không còn tìm thấy chút kết nối nào giữa hai người. Hay có lẽ, cô cố gắng xua đi bất cứ kết nối nào manh nha trồi lên. Cô cảm thấy tổn thương, và bướng bỉnh nhiều hơn.

Sau buổi cà phê hôm ấy, những tin nhắn và cuộc trò chuyện giữa cô và Kim trở nên rời rạc dần. Rồi một ngày, cô nhận ra họ đã không còn là bạn nữa. Những kỉ niệm thuộc về hai đứa, cô cất vào một chiếc hộp nhỏ, để cạnh bàn. Dù đôi lúc có thắc mắc, liệu cô bạn đang làm gì? Có hạnh phúc không? Nhưng cô không còn đủ dũng cảm để đối diện với Kim nữa. Trận cãi vã ở quán cà phê quen đã dường như là dấu chấm vô hình cho tình bạn cô những tưởng Kim đã trân trọng nhiều như cô vậy. Mùa đông trôi qua. Rồi mùa xuân. Mùa hạ. Mùa thu…

* * *

Cô giờ sống ở một thành phố khác. Ở một đất nước khác. Công việc mới cuốn cô đi không chút do dự. Hàng ngày, cô bắt mỗi chuyến tàu điện ngầm để trở về nhà sau một ngày làm việc.

Thảng hoặc, nhìn thấy những cô bạn học trò chuyện trò sôi nổi, cười đùa không ngớt. Đâu đó trong tâm trí, hình ảnh của Kim hiện lên, hai đứa lén lút bùng tiết vì bỗng dưng cảm thấy ngột ngạt quá thể. Rồi Kim - vốn là tay lái giỏi hơn, sẽ đèo cô sang tít bờ bên kia sông Hồng, nhìn hoàng hôn rơi xuống, trong khi kể lể cho nhau nghe tất thảy mọi chuyện trên đời. Tàu điện ngầm với cô, là một cái hộp gây buồn. Vì quãng thời gian đủng đỉnh trên tàu là thời điểm rất thích hợp để cô nghĩ đến đoạn kết lửng lơ cho tình bạn của hai người. Trải qua một mối tình đầu, cô đã nhận ra những kẽ hở trong sự thấu hiểu của mình với Kim ngày đó. Rằng chẳng có cái lí thuyết nào là chuẩn xác với tình yêu cả. Và có lẽ, Kim đã chìm mình vào nó như thế… Cô tự hỏi nếu cô nhận ra điều đó sớm hơn, liệu tình bạn của hai người sẽ đi đến đâu? Nhưng rồi, cô hờ hững để tâm trí trở về thực tại khi loa thông báo tới bến nơi cô phải xuống tàu.

Một buổi sáng thứ 7, cô nhận được dòng tin nhắn Facebook của Kim, hộp chat nơi mà cô đã không còn bật lên từ rất lâu rồi. Kim nói rằng cô sẽ đến thành phố nơi cô đang sống, và hỏi cô có thể đi cùng Kim đến biển hay không? Suy cho
cùng, Kim không biết ai ngoài cô ở đất nước này.

Cô nhắn tin trả lời Kim, chuẩn bị cho một chuyến đi đến biển ngay khi Kim bay đến đây.

* * *

Cơn mưa ở vùng biển vẫn xào xạc trước mắt hai cô gái, đang ngồi co ro với cốc trà ấm trên tay. Thời gian hình như bất giác dừng lại ở thời điểm đó, khi cô miên man nghĩ về chuyến đi cuối
cùng của hai người. Kim đã ngừng hát, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi dội lại ở hàng hiên.

Tớ… đã nghĩ rất nhiều về cái cách chúng ta đối diện với câu chuyện lúc đó. Khi tớ quay lại với Tùng. Dù rất mông lung với chính quyết định của mình, tớ đã bướng bỉnh tin rằng mình nên cho mối tình đó một cơ hội. Và, tớ thực sự đã tin rằng nếu tớ thể hiện tự tin tuyệt đối, Trà cũng sẽ tự nhiên tin tưởng vào điều đó.

Kim mở lời trước. Bình thản, chân thành. Rốt cục, Kim đã là người dũng cảm hơn cô khi nhắc lại vết xước trong lòng hai đứa hai năm về trước.

Thông qua vài trao đổi chóng vánh, cô biết Kim chia tay với Tùng không lâu sau đó. Rồi Kim đi nước ngoài học thạc sĩ.

Rồi cô hẹn hò với một chàng trai khác. Trong một mối tình mà mắt Kim đã lấp lánh hơn mỗi khi vô tình nhắc về.

Có lẽ, chúng ta đều quá cứng đầu để tin rằng người này nên tin vào người kia tuyệt đối, Kim ạ. Kim gật nhẹ đầu, vùi mặt vào cốc trà vẫn còn rất thơm mùi quả mơ. Chẳng phải cũng bởi quá giống nhau hay sao, mà cô và Kim đã có thể thân thiết đến vậy, dù 3 năm ở đại học không phải là khoảng thời gian quá dài? Nhưng cũng chính điều này đã đẩy cô và Kim về hai thái cực, chỉ có điều khi phải đối diện với nó, họ đã không đủ hiểu nhau để làm mọi thứ khác đi. Vậy mà, họ vẫn ngồi lại bên nhau ở đây.

Kim này, vì sao đột nhiên cậu lại đột ngột tìm tớ, sau rất nhiều ngày như thế. Tớ đã nghĩ tình bạn của chúng ta đã hoàn toàn kết thúc.

Cô hỏi mà không nhìn Kim. Cô đang nhìn chăm chú màu xanh bàng bạc sau màn mưa đã không còn nặng hạt như trước nữa.

Một ngày, tớ phóng xe lên Tam Đảo, ngồi trên bậc thềm trước nhà thờ Đá mà chúng ta đã ngồi ngày Noel đó. Và tớ thèm kinh khủng cảm giác Trà ngồi cạnh tớ, uống từng ngụm bia nhạt, kể lể những câu chuyện không đầu không cuối, để cười phát nấc lên cùng nhau. Ngày hôm ấy, chẳng phải Trà đã lôi tớ đến đó, chỉ để tránh cho tớ cảm giác hậu chia tay hay sao?

Vì thế, nên tớ đã nghĩ ít nhất hãy cho chúng ta một cơ hội. Hãy thử tìm đến Trà. Vì suy cho cùng, một trong hai chúng ta, luôn nên có một kẻ bớt cứng đầu hơn, nhỉ?

Kim nhìn sang cô, mỉm cười. Nụ cười không chút ngượng ngập cô đã bắt trọn rất nhiều lần trong những khoảnh khắc cả hai chia sẻ cùng nhau. Sau nhiều năm xa cách. Cảm nhận giọng cười và chất nhừa nhựa trong giọng nói của cô bạn. Cô cứ ngỡ đâu khoảng thời gian không là gì của nhau chưa bao giờ diễn ra. Như thể đã chưa từng có trận cãi vã trên ban công nhỏ bé của quán cà phê quen cuối thu năm ấy.

Mưa đã dần tắt, xung quanh hai cô gái trẻ, mọi thứ dường như đẫm màu trở lại.

Mình ra biển đi. - Kim bật dậy, hào hứng nói. Ừ, nhưng mà. Ước gì mình có thể ngồi đây mãi nhỉ?

Cô không nhìn Kim. Cô nhìn chăm chú những vạt nắng mỏng manh nhảy múa trên vũng nước mưa trước mặt hai đứa.

VÂN ANH

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: