Năm 16 tuổi, lần đầu tiên tôi thích một người

Thứ sáu, 21/12/2018 17:28 (GMT+7)

Nếu đã định sẵn vô duyên, chỉ mong tất cả như là lần đầu gặp gỡ..

1.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, ngày hôm ấy trời rất trong và xanh. Trong lúc ngồi chờ chuyến xe buýt số 06 đến, tôi tranh thủ đọc nốt vài trang cuối của quyển sách Nơi em quay về có tôi đứng đợi. Tôi vốn không có hứng thú nhiều với sách vở nhưng lại bị thu hút bởi những dòng giới thiệu ở đầu sách: “Cuộc đời vốn là những chuỗi hội ngộ và chia li. Hội ngộ là để chia li. Chia li là để có ngày hội ngộ”(*). Rốt cuộc đời người có bao lần gặp gỡ, bao lần chia li đây…

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên từ phía xa xa đã kịp kéo tôi về với thực tại. Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh vô tình lướt ngang tôi. Anh ngồi bên khung cửa sổ, đeo tai nghe, mắt nhìn xa xăm.

Khi ấy, tôi cứ nghĩ đó chỉ là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Giống như cách hàng trăm hàng vạn người qua đường từng lướt ngang tôi.

2.

Xe buýt hôm nay hơi đông đúc, người người chen lấn nhau mà đứng. Tôi may mắn giành được một chỗ ngồi ở lối đi rồi cẩn thận ôm chiếc ba lô trước ngực đề phòng móc túi. Hơn mười phút sau khi xe lăn bánh, tôi nhìn thấy gã áo đen đứng phía trước đang lén lút kéo khóa chiếc ba lô của một em gái mặc đồng phục của trường cấp hai. Bản thân tôi từng bị trộm sạch tiền trên xe buýt, cảm giác đáng sợ và hụt hẫng ấy đến giờ vẫn còn ám ảnh tôi.

Tôi hơi dịch người lên, khẽ lên tiếng: “Này! Em gái, em quên kéo khóa ba lô...”.

Tên móc túi giật mình thu tay lại, có nhiều người theo phản xạ sờ lên túi của mình, cô bé kia cũng vậy. Nhìn cô bé lúi húi kéo khóa lại vừa gật đầu cám ơn khiến tôi vui đến lạ. Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì tên móc túi đã tiến sát lại phía tôi, tôi giật mình ngồi thẳng lưng lên. Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn tôi cũng đủ hiểu hắn muốn trả thù. Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện rất nhiều thứ kinh khủng, cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn dừng trước chỗ ngồi của tôi, loay hoay kéo khóa. Hai chân tôi đã run đến mức bủn rủn ra, mặt cũng xanh ngắt.

Đúng lúc tôi nghĩ mình sẽ ngất xỉu tại đây vì sợ thì một giọng nói trầm trầm vang lên:

“A! Xin lỗi anh!”.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người con trai đang chen lên chắn giữa tôi và tên móc túi kia lại. Anh cười với tôi: “Thảo nào thấy quen, thì ra là em”.

“Ơ…”. - Tôi ngơ ngác.

Anh nháy mắt với tôi, cười đùa: “Sao vậy?

Quên anh rồi à?”.

Lúc này tôi mới hiểu ra, kéo kéo cổ tay anh đung đưa qua lại rồi nhe răng cười: “Sao quên anh được, làm sao mà quên anh được!”.

Tên nọ tưởng anh là người quen của tôi nên không dám quấy phá, lặng lẽ dịch ra xa. Tôi cứ run rẩy níu lấy tay anh như thế mãi đến khi xe buýt dừng lại. Xuống xe, tôi gật đầu cảm ơn anh. Anh hơi khom người nhắc nhở cho tôi: “Con gái đi một mình, cẩn thận xíu!”, sau đó không đợi tôi nói tiếng cảm ơn đã xoay người chạy đi, lúc đi còn không quên vẫy tay chào tôi một cái, hệt như trong mấy bộ phim tình cảm học đường.

Đó chính là lần thứ hai tôi gặp anh. Người ta bảo, gặp lại nhau giữa hàng vạn người chính là duyên số.

Vượt qua duyên số, liệu chúng tôi có trở thành định mệnh của nhau?

3.

Giữa những năm tháng thanh xuân ở tuổi mười sáu, lần đầu tiên tôi biết cảm giác thích một người là thế nào. Qua cô bạn thân, tôi biết anh học trên tôi hai lớp, lại còn là lớp trưởng. Có những ngày tôi cố ý đi thật sớm, đợi chuyến xe buýt số 06 mà anh hay ngồi. Rồi lại cố ý chọn một chỗ ngồi cách anh không quá xa, một khoảng cách đủ để tôi nhìn thấy anh. Anh hay cười, lộ ra chiếc răng khểnh be bé, lúc nào cũng đeo tai nghe, thỉnh thoảng sẽ khẽ ngân nga vài câu trong bài hát.

“Chỗ này còn ghế trống này…”. Anh khẽ lên tiếng khi thấy tôi loay hoay tìm ghế ngồi. Hôm nay tôi đến hơi trễ, xe buýt đã đông kín người. Anh vừa dứt lời, tôi có cảm giác tim mình đã lỡ mất một nhịp. Tôi căng thẳng ôm ba lô ngồi cạnh anh, cả người cứng đờ.

Anh cười nói: “Trông em quen quen…”.

“Hôm nọ, trên xe buýt, anh cứu em”. Tôi đáp lại lời anh một cách máy móc.

“Em học cùng trường với anh!”. Anh chỉ tay vào chiếc phù hiệu trên áo anh, rồi lại chỉ sang áo tôi, cười hì hì như đứa trẻ vừa phát hiện ra chuyện thú vị.

Sau cuộc nói chuyện ngày hôm ấy, khoảng cách giữa tôi và anh dần dần rút ngắn lại. Chỗ ngồi bên cạnh anh trên xe buýt đều dành cho tôi, ngược lại li sữa nóng buổi sáng trên tay tôi sẽ dành cho anh. Có những đêm chúng tôi trò chuyện cùng nhau đến quên trời quên đất, có những buổi chiều anh dắt tôi ghé những quán vỉa hè, ăn một bụng no nê. Khi ấy, tôi đã tự tin mà nghĩ, có lẽ bản thân cũng có chút cơ hội. Thế nhưng chưa ai nói với tôi, gặp nhau ba lần giữa hàng vạn người, có thể chính là duyên, mà cũng có thể là…

Có một chiều mưa rơi nặng hạt chẳng một lời báo trước, tôi và cô bạn thân đứng bên khung cửa sổ lầu ba nhìn xuống sân trường ảm đạm. Rồi vô tình bắt gặp một dáng người quen thuộc che mưa với người khác. Những giọt mưa li ti rơi trên cửa như muốn che đi gương mặt họ, tôi dùng ngón tay cố lau đi nhưng không thể, bóng dáng mờ ảo của người nọ cứ như thế ghim vào lòng tôi.

Ngày hôm sau, chuyến xe buýt số 06 vắng mất một người…

Thứ bảy, tôi gặp lại anh. Anh vẫn tươi cười như trước ngồi xuống cạnh tôi. Sau vài câu trò chuyện, tôi giả vờ như vô tình hỏi: “Người hôm trước anh che mưa là bạn gái anh à?”.

Mặt anh đỏ bừng vì câu hỏi của tôi, anh gãi đầu ngượng ngùng đáp: “Ừm. Nhưng mà sao em biết là bạn gái anh?”.

Tôi nháy mắt: “Bí mật”, sau đó nhìn ra khung cửa sổ, thẫn thờ…

Giá mà trước đây, khi vẫn chưa lún sâu vào đoạn tình cảm này, tôi tìm hiểu kĩ về anh một chút thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Tối hôm ấy, tôi không dám trò chuyện với anh nữa. Những dòng tin nhắn tôi viết ra, viết rồi lại xóa, chẳng thể nào gửi đi. Tôi muốn hỏi anh, vì sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết? Vì sao luôn đối xử tốt với tôi khiến tôi ôm bao hi vọng. Nhưng tôi chợt nhận ra, mình là gì của anh. Anh cũng chưa từng hứa hẹn gì với tôi cả, tôi lấy tư cách gì mà chất vấn anh. Người sai ban đầu rõ ràng là tôi…

Chiếc gối ướt đẫm nước mắt từ lúc nào chẳng hay, tôi ôm chú gấu bông vào lòng thật chặt, có như thế mới đỡ cảm thấy đau lòng, sau đó lại khóc thật to.

4.

Sáng hôm ấy, trời cũng rất trong và xanh.

Vẫn là chiếc xe buýt số 06, ghế bên trái là tôi, ghế bên phải là anh. Đợi đến khi xe đã gần cập bến, tôi hít sâu một hơi rồi dựa người ra sau, nói nhỏ:

“Lần đầu tiên gặp anh là trên chuyến xe này, lần thứ hai, lần thứ ba cũng vậy. Cho đến khi em...”. Tôi chợt dừng lại.
Anh không nhận ra sự khác thường của tôi, cười đáp: “Mặt em khi ấy như sắp khóc đến nơi”.

Tôi khẽ nói tiếp: “...Cho đến khi em thích anh...”.

Nụ cười trên môi anh đông cứng lại, vẻ mặt anh là thảng thốt và ngạc nhiên. Tôi siết chặt quai ba lô khiến ngón tay trắng bệch ra, tôi khẽ lặp lại lần nữa: “Em thích anh”. Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần mới dám nói ra, bởi tôi không muốn giống như cô bạn thân của mình, đơn phương thích mãi một người mà người ấy có lẽ cả đời cũng không biết. Cô ấy chọn cách im lặng đứng phía sau nhìn, còn tôi lại không đủ can đảm làm thế. Tôi chọn cách nói ra, để sau này khi quay đầu nhìn lại, tôi sẽ không nuối tiếc, không nợ thanh xuân của mình một lời xin lỗi.

“Nam Kha, em...”.

Tôi lắc đầu ra dấu anh im lặng, “Đợi em nói xong đã. Em xin lỗi vì biết anh đã có bạn gái rồi mà vẫn bày tỏ thế này khiến anh khó xử. Nhưng em không thể im lặng, em muốn anh biết một chuyện là em thích anh. Và em cũng hiểu rõ một chuyện anh sẽ từ chối thế nhưng với em đó lại là một liều thuốc, để em tập từ bỏ, để em dừng... thích anh”.

“Chỉ hôm nay thôi, từ mai và sau này, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Cám ơn anh vì những ngày qua”.

Anh nhìn tôi khẽ nói: “Anh xin lỗi...”.

Tôi gật đầu: “Em biết mà”.

Chiếc xe buýt dừng lại, tôi vội vã bước xuống xe chạy như bay về phía trước, sau đó lại chợt dừng chân xoay người lại. Anh đứng bên lề đường thẫn thờ nhìn tôi, tôi vẫy tay cười nói: “Em của hôm nay rất thích anh. Nhưng em của sau này chỉ là từng thích anh”.

Tôi không biết mình đã chạy bao lâu, chạy bao xa. Tôi chỉ biết hai má mình ướt đẫm nước mắt. Không hiểu sao nghe ba từ ấy từ anh, tôi như nghẹn lại. Thật ra đau lòng nhất không phải câu “anh không thích em” mà chính là ba từ “anh
xin lỗi”...

Năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên tôi thích một người. Cũng năm mười sáu tuổi, tôi quyết định từ bỏ một hình ảnh. Cám ơn tôi đã đủ dũng cảm đặt dấu chấm hết cho một việc. Tạm biệt, những rung động đầu đời…

(*) Trích từ tác phẩm Nơi em quay về có tôi đứng đợi của tác giả Ichikawa Takuji.

HOA HOA

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: