Mẹ ơi, con sai rồi!

Thứ sáu, 12/01/2018 05:57 (GMT+7)

Tôi đã từng ghét mẹ của tôi kinh khủng.

Ngày đó, tôi mê chơi game. Tôi chơi đến quên ăn quên ngủ. Học lực của tôi không bằng ai, nhưng chơi game thì quyết không thua một trận nào. Điều tôi ghét nhất là mỗi khi tôi chơi, mẹ cứ ở bên cạnh la rầy. Mẹ tôi lo cho tương lai của tôi, sợ tôi trở thành một đứa xấc bấc xang bang, không làm nên trò trống gì. Còn tôi thì chỉ lo nhân vật mình trong game lên cấp mấy. Ở nhà chơi không yên, tôi biến ra tiệm cắm rễ ở đó từ sáng đến tối mịt mới về. Mẹ gặng hỏi, tôi chỉ nói đi học thêm, học nhóm.

Một ngày nọ, không hiểu do ai chỉ, mẹ tìm ra tôi ngồi ở một quán net gần nhà. Tôi bị lôi về nhà với những lời trách mắng rất nặng nề.

Tôi tức điên người, vùng vằng xách xe đạp đi khỏi nhà giữa trời tối mịt. Tôi quyết đi luôn, tự xin việc làm ở đâu đó để kiếm tiền chơi game. Vậy mà tôi đi khắp các quán ăn, tiệm cà phê, không một ai nhận tôi. Tôi đi lang thang gần 10 cây số, người lả đi vì cả ngày chơi game không ăn uống gì. Chân tôi nặng dần, nặng dần, tôi ngã quỵ xuống, ngất xỉu. Tôi lờ mờ cảm nhận một cánh tay của ai đó xốc tôi lên.

Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Ngồi bên giường tôi chính là mẹ, vẫn còn mặc nguyên bộ đồ công nhân xưởng may chưa kịp thay ra. Thì ra mẹ đã âm thầm đi theo tôi từ phía sau. Mẹ biết nếu kêu tôi về, tôi sẽ chạy đi, vì vậy mà mẹ cứ âm thầm đi theo tôi mấy tiếng đồng hồ cho đến khi tôi ngất xỉu. Tôi bật khóc nấc lên không kìm lại được. Tôi tự hỏi bấy lâu nay mình đang làm cái gì? Tôi quên mất rằng khi tôi gặp chuyện, người lo cho tôi chính là mẹ, chứ nào phải những nhân vật trong game. Vậy mà tôi thì chỉ mải mê trong thế giới ảo.

Mẹ ơi, con sai rồi mẹ ơi!
NGUYỄN TRUNG NGUYÊN (Q.9)
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: