Mặt trời hạnh phúc

Thứ năm, 21/03/2019 15:27 (GMT+7)

...Với tôi, có lẽ mặt trời đẹp nhất khi tôi ngắm cùng người mình yêu.

Họ hỏi cô:

- Ngắm mặt trời ở đâu là đẹp nhất?

Cô trả lời:

- Với tôi, có lẽ mặt trời đẹp nhất khi tôi ngắm cùng người mình yêu. Dù là ở bất cứ đâu, chỉ cần ngắm mặt trời cùng với người đó thì ngày hôm đó mặt trời là đẹp nhất.

* * *

Ngày 15/8.

Hôm nay tại Nhà Văn hóa Thanh Niên có buổi triển lãm ảnh của các nhà chụp ảnh nghiệp dư. Và cô đã có mặt ở đó từ rất sớm để có thể chiêm ngưỡng từng bức ảnh một cách hoàn hảo nhất. Những bức ảnh khác nhau từ hoa cỏ, con người đến biển cả, các nhiếp ảnh gia đã bắt trọn từng khoảnh khắc đẹp nhất của chúng. Đi đến bức ảnh cuối, cô chợt dừng chân lại ngắm thật lâu, bức ảnh với ánh mặt trời rực rỡ nhưng mang một chút buồn, một chút cô đơn, lẻ loi đến lạ.

- Bức ảnh này có gì đặc sắc mà em nhìn lâu quá vậy cô bé?

- Một giọng nam trầm ấm vang lên bên cạnh cô.

- Có lẽ người chụp bức ảnh này rất cô đơn, nhìn vẻ đẹp rực rỡ của mặt trời kìa, thật đẹp! Nhưng nó lại thiếu cái gì đó... là...

- Sự ấm áp!!! - Cô và chàng trai nói cùng lúc.

Cô và anh chợt chạm mắt nhau, cái nhìn có vẻ rất thân thiết, dường như họ đã liên kết với nhau từ lâu.

- Khôi Nguyên? - Cô nhìn bảng tên được dán trên áo anh và tên tác giả trên bức ảnh.

- Anh... anh là tác giả bức ảnh này ạ?

- Ừm. Em cũng thích chụp ảnh à?

- Vâng, em thích nhất là chụp ảnh mặt trời, đặc biệt là lúc bình minh. Vì với em lúc đó là lúc mọi thứ bắt đầu lại, sự tái sinh của mọi thứ. - Cô vui vẻ đáp.

- Anh cũng thế, hay chúng ta làm bạn nhé, mình cùng nhau chụp những bức ảnh đẹp nhất của mặt trời. - Anh cười dịu dàng nhìn cô.

- Được ạ! - Cô cười e thẹn.

* * *

1 năm trôi qua.

Cô và anh đã cùng nhau chụp ảnh, làm bạn, chia sẻ mọi thứ với nhau đã 1 năm hơn. Từ người lạ, họ thành bạn bè thân thiết lúc nào không hay.

Và cô cũng không hề biết rằng tình cảm cô dành cho anh vượt qua rào cản bạn bè từ khi nào cô cũng không biết.

Cô và anh có hẹn cùng nhau đi chụp ảnh ở Đà Lạt, với cô đây có lẽ không chỉ là chuyến đi phượt đầu tiên mà còn là chuyến du lịch đầu tiên cùng người mình thích.

Sáng ngày đầu tiên tại thành phố mộng mơ.

- Không khí ở đây thật thích anh nhỉ?

- Nhìn em kìa, cứ như lần đầu được đến Đà Lạt vậy.

- Em đến đây nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em đi bằng xe máy và còn với... - Cô ngại ngùng nói.

- Nào, chúng ta đi dạo rồi chụp ảnh thôi. - Anh cắt ngang lời cô.

- Vâng. - Cô hơi hụt hẫng vì bị cắt ngang.

Sau một ngày chụp ảnh khắp nơi, cô và anh cũng thấm mệt, cô và anh cùng quay về khách sạn. Từ lúc đến Đà Lạt, cô cứ thấy anh không được vui nên tối đó cô đã rủ anh đi chợ Đà Lạt và ăn uống để cùng chia sẻ với anh.

19g30 tối.

*Cốc... cốc...* Cô gõ cửa phòng anh.

- Anh Nguyên ơi, mình đi chợ Đà Lạt nhé, ở khách sạn mãi em buồn lắm.

- Anh không muốn đi, em đi đi.

- Một mình em đi, anh không sợ em bị bắt cóc hả? Đi đi nha anh. - Cô nũng nịu kéo tay anh.

Đành chấp nhận, cô và anh cùng nhau đi bộ ra chợ.

- Sao từ lúc đến Đà Lạt em cứ thấy anh buồn buồn, anh không vui sao?

- Anh không sao, chỉ là hơi mệt thôi, em đừng lo.

- Anh này, trước giờ anh từng đến Đà Lạt với người anh yêu chưa? Anh có tin vào chuyện cặp đôi yêu nhau đi Đà Lạt sẽ chia tay không?

Anh không trả lời, chỉ nhìn xa xăm vào cái nhộn nhịp của chợ Đà Lạt. Cô và anh tản bộ về khách sạn, cô vào phòng anh để mượn laptop xem lại những bức ảnh sáng nay, còn anh thì vào phòng tắm để rửa mặt. Bấm xem từng bức ảnh, cô rất vui vẻ vì thành quả của bản thân mình. Thoát ra ngoài, cô thấy một tệp ảnh với cái tên “Kỉ niệm”. Với sự lịch sự, đáng lẽ cô không tính bấm vào xem, nhưng vì tò mò nên cô đã bấm vào. Loạt ảnh trước mắt làm cô ngỡ ngàng, bất ngờ. Người con gái và người con trai trong hình thật hạnh phúc, họ cùng nhau ngắm nhìn mặt trời một cách thật viên mãn. Người con trai trong ảnh là anh, còn cô gái kia... có lẽ là người yêu anh. Vậy tại sao anh chưa bao giờ kể cho cô nghe về cô gái đó? Cô gái đó là ai? Nếu đã có người yêu tại sao anh còn kết bạn và quan tâm, chăm sóc cô nhiều đến vậy? Hàng ngàn câu hỏi bủa vây lấy tâm trí cô.

- Em đang làm gì đó? - Anh bước ra khỏi phòng tắm.

- Em... - Cô bất giác giật mình ấp úng.

- Này? Tại sao em lại xem ảnh của anh mà chưa xin phép? - Anh nói với giọng tức giận.

Cô giật mình làm rơi laptop xuống đất, máy tắt nguồn.

- Em xin lỗi. - Cô chạy về phòng bỏ anh ở lại.

Sáng hôm sau.

Cô không dám bước ra khỏi phòng để gặp anh sau chuyện ngày hôm qua, cả cuộc gọi của anh cô cũng không dám bắt. Mặc cho anh qua phòng gõ cửa bao nhiêu lần, cô cũng không dám ra khỏi phòng. Nhưng cô… đói không chịu nổi nữa nên đành ló mặt ra ngoài. Vừa bước ra cô đã thấy anh đứng chờ sẵn ở cửa.

- Anh cứ tưởng em sẽ ở trong phòng không chịu ra luôn chứ.

- Em... em xin lỗi chuyện ngày hôm qua, laptop của anh vẫn ổn chứ ạ? - Cô cúi sầm mặt không dám nhìn mà anh hỏi.

- Sáng nay anh đã đem sửa, vẫn dùng được... nhưng... có vài tệp ảnh bị mất không khôi phục được.

Cô lo lắng, không biết một trong những tệp đó có tệp ảnh “Kỉ niệm” kia không.

- Trong số đó, có...

- Có - anh lạnh lùng trả lời.

Không khí bây giờ thật ngượng ngùng, cô không biết nên đối diện với lỗi lầm của mình như thế nào.

- Có phải em rất tò mò người con gái ấy là ai đúng không?

- ....

- Cô ấy, là người con gái anh từng rất yêu. Người con gái luôn bên cạnh anh những lúc anh mệt mỏi nhất.

- Vậy bây giờ chị ấy đâu rồi, tại sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến chị ấy?

- Cô ấy mất rồi, mất vì tai nạn xe trong chuyến đi du lịch cùng bạn bè. Giá như lúc ấy anh đi cùng cô ấy, nhưng không... anh đã lựa chọn chuyến đi chụp ảnh ở Đà Lạt, để cho cô ấy đi một mình. Bọn anh đã cãi nhau rất nhiều.

- ... - Cô im lặng nhìn anh.

Có lẽ bây giờ cô và anh cần nhất là sự im lặng.

- Bức ảnh được triển lãm cũng là bức ảnh cuối cùng anh chụp mặt trời mọc khi nghe tin cô ấy mất, anh dường như không muốn chụp ảnh nữa trong một khoảng thời gian dài. Nhưng sau khi thấy em ngắm nhìn bức ảnh của anh, cái dáng vẻ rất giống cô ấy khi lần đầu gặp gỡ. Có những lúc anh đã lầm lẫn em là cô ấy, chuyến đi Đà Lạt này anh rủ em đi cùng cũng là vì...

- Anh rủ em đi Đà Lạt là hoàn thành sự ích kỉ của mình phải không? Anh xem em là hình ảnh của chị ấy, anh dẫn em đi chụp ảnh khắp Đà Lạt để lấp đầy khoảng trống trong anh hay sao? -

Cô cắt ngang lời anh.

- Anh... anh... anh xin lỗi. Anh không có ý đó.

Có lẽ cô mong nhận được một câu trả lời khác, nhưng câu trả lời của anh làm cô buồn đến rơi cả nước mắt trước mặt anh. Cô chạy nhanh vào phòng. Đóng sầm cửa lại, cô ngồi gục xuống và khóc. Chàng trai mà cô luôn muốn làm cho vui vẻ trong từng khoảnh khắc, người mà luôn lo lắng cho cô, chỉ cô cách chụp ảnh, người khích lệ cô theo đuổi sở thích chụp ảnh của mình. Mọi thứ cô dành cho anh là vì yêu, còn những thứ anh dành cho cô chỉ vì cô là hình bóng thay thế của người yêu anh.

Sáng ngày thứ ba, cũng là ngày cô và anh hẹn nhau chụp ảnh bình minh ở đỉnh Pinhatt. Anh đến gõ cửa phòng nhưng cô không trả lời.

Anh sợ cô có chuyện gì nên đã nhờ lễ tân mở cửa giúp nhưng cô lễ tân bảo với anh rằng cô đã trả phòng và đi từ sớm.

* * *

Đã bao ngày từ chuyến đi Đà Lạt của anh và cô. Anh nhận công việc mới ở studio chụp ảnh của người anh họ thân thiết. Từ ngày cô bỏ anh ở lại một mình ở Đà Lạt, anh không tài nào liên lạc được với cô. Cô khóa máy, chuyển chỗ trọ, bạn bè cô cũng không ai biết cô đang ở đâu, cô cứ như biến mất.

Nhưng... thật lạ, thiếu đi bóng dáng của cô cuộc đời anh trở nên trống vắng hơn. Anh cười ít đi, cũng rất kiệm lời. Cuộc sống của anh như thiếu đi ánh nắng mặt trời, mọi thứ không còn vui vẻ như trước.

- Xin hỏi ở đây có ai tên Nguyên không ạ? Có chuyển phát nhanh cho anh Nguyên.

- Là tôi, có chuyển phát nhanh sao? Là ai gửi vậy?

- Dạ, mời anh kí nhận giùm em. Người gửi không để tên ạ.

Kì lạ, trước giờ anh làm gì có bạn bè ở xa đâu mà lại có chuyển phát nhanh, lại còn ẩn tên người gửi. Anh mở gói hàng ra, bên trong là một bức ảnh cùng một lá thư.

“Anh Nguyên,

Xin lỗi anh vì ngày đó để anh lại một mình và rời khỏi Đà Lạt. Thật sự lúc đó em không biết nên đối diện với anh và với tình cảm của mình như thế nào nữa. Em... em thật sự đã yêu anh rất nhiều, có lẽ tình yêu này xuất hiện từ lúc nhìn thấy bức ảnh của anh ở triển lãm. Nó có cái gì đó rất thôi thúc em, nhìn bức ảnh đó, em chỉ muốn phá tan sự cô đơn mà tác giả mang vào đó mà thôi. Và em đã gặp được anh, em rất vui vì anh đã muốn làm bạn và chia sẻ mọi thứ với em. Cho đến khi chuyến đi Đà Lạt diễn ra, em đã nghĩ rằng em sẽ dũng cảm nói ra tình cảm của mình ở nền trời thơ mộng giữa lòng thành phố Đà Lạt. Nhưng mọi thứ lại không theo như ý em, em đã chọn cách biến mất khỏi anh để chôn vùi tình cảm và những kỉ niệm không dành cho mình. Nhưng... nhưng em không thể. Thật sự, em chỉ muốn hỏi anh rằng, anh thật sự chỉ xem em là hình ảnh của chị ấy thôi sao? Có bao giờ anh nhìn nhận em bằng chính em hay không? Nếu câu trả lời của anh là có thì anh hãy tìm em ở nơi lời ước hẹn chưa được thực hiện. Em sẽ chờ anh.

Em”

Bức ảnh đính kèm chính là bức ảnh mặt trời ở đỉnh Pinhatt ở Đà Lạt, ngày cô quyết định rời đi cô đã đến Pinhatt để chụp lại. Đọc từng dòng từng chữ trong bức thư, những kỉ niệm giữa anh và cô lần lượt hiện lên. Người con gái mang lại ánh nắng, sự ấm áp để làm ấm trái tim anh là cô…

…Anh đã đến đỉnh Pinhatt, nơi mà anh và cô từng hẹn sẽ cùng nhau chụp ảnh bình minh ở đây. Anh đã đến, nhưng... người con gái ấy không ở đây, cô đã không thể chờ được anh, cô không thể chờ được lúc anh nhận ra sự ngốc nghếch của mình sao?

- Mặt trời đẹp thật anh nhỉ?

Anh quay lại, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời nhìn anh cười trìu mến, anh cầm máy ảnh lên bắt trọn khoảnh khắc ấy.

- Cám ơn em đã đợi anh.

- Em không đợi anh, em chỉ đợi mặt trời của mình mà thôi.

- Em đã từng nói, mặt trời lúc bình minh chính là mặt trời của sự khởi đầu... chúng ta có thể bắt đầu lại được không?

Cuối cùng, mặt trời đẹp nhất là khi chúng ta không cô đơn ngắm nhìn vẻ đẹp huy hoàng của nó.

Kristine Vũ

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: