Giờ cuối

Thứ sáu, 09/03/2018 10:05 (GMT+7)

Lớp mười. Tôi ngồi dãy hai, bàn ba; cậu ngồi dãy ba, bàn năm.

Có đôi khi tôi như vô tình quay xuống mượn bút, mượn thước của cô bạn bàn dưới và tận dụng mấy giây ngắn ngủi ấy len lén nhìn cậu. Cậu chống cằm, hàng mi dài khẽ cụp xuống, ngón tay thuần thục xoay xoay cây bút bi, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ cách giải bài Toán mà cô cho.

Có đôi khi lại chạm phải ánh mắt cậu, tim đập thình thịch…

Lớp mười một.

Cậu học lớp B, tôi học lớp C.

Chỉ cần tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, tôi lại chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thầy dạy Lý cố giảng hết bài, giọng thầy to vang lên đều đều nhưng lại chẳng khiến tôi nhớ được gì. Bên ngoài hành lang, cậu khoác vai cậu bạn thân đi ngang qua khung cửa sổ nơi tôi ngồi. Cậu lướt qua chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp và bên ngoài là bầu trời xanh thẳm chợt nhiên tắt nắng, giống như cậu mang nắng đi theo mất rồi. Tôi viết một cái tên lên trang tập, tay còn lại chống cằm suy nghĩ, không biết bao giờ cậu mới chịu quay đầu lại nhìn tớ đây…

Lớp mười hai.

“Vy phải không?”.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: “…”.

“An nè, tớ học cùng cậu năm lớp mười, ngồi sau lưng cậu đó, nhớ không?”.

“Ơ… nhớ…”. Tôi nhủ thầm, tớ luôn nhớ chứ làm sao mà quên được cậu - người mà tớ thích suốt mấy năm nay.

Cậu nhìn quanh rồi hỏi tôi: “Có ai ngồi đây chưa? Tớ ngồi cùng cậu được không?”.

“…”.

Thấy tôi yên lặng không đáp, An hơi giật mình hỏi lại: “Cậu thấy phiền hả?”.

Tôi vội lắc đầu, “Không, không, không có…”, nói xong tôi kéo tập sách sang một bên chừa lại nửa bàn cho cậu.

An ngồi xuống cạnh tôi, thản nhiên sắp xếp bút vở ra, tôi nhẹ nhàng nhích người ngồi cách xa cậu một chút, tôi sợ cậu sẽ nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” của tôi mất.

Tôi thích lúc An ngủ vì khi đó tôi có thể thoải mái nhìn cậu kĩ càng hơn mà không sợ cậu phát hiện, hai mắt cậu nhắm chặt, hàng mi khẽ rung nhè nhẹ. Chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, buổi chiều vạt nắng xuyên qua khung cửa kính chiếu thẳng vào mặt cậu, cậu hơi khó chịu nhíu nhíu mày. Tôi không suy nghĩ, lấy quyển sách trong cặp ra, đặt lên cửa sổ che đi dải nắng đang bám vào mặt cậu. Cây bút trong tay tôi vẽ nguệch ngoạc ra giấy, những con chữ chi chít nằm đè lên nhau tạo thành một mớ hỗn độn chỉ có tôi hiểu. Tôi lại nhìn sang cậu suy nghĩ vớ vẩn, không biết An dùng gì mà tóc trông mượt quá nhỉ? Muốn sờ thử quá…

Trong vô thức tôi gọi tên cậu lên, giọng nhẹ tênh: “Hoài An…”.

Cậu khẽ mở mắt nhìn tôi, bốn mắt chạm nhau, tim tôi lại đập thình thịch, mặt tôi nóng lên vội quay đi chỗ khác. An dụi dụi mắt ngồi dậy, lấy tay che miệng ngáp một cái rồi hỏi tôi: “Cậu gọi tớ hả?”.

Tôi lắp bắp tìm lí do để biện minh: “Ơ… bài này, ừm… nghe nói có thi… cậu… nghe giảng đi”.

An cười cười cám ơn tôi sau đó mở tập ra ghi chép vào tập. Tôi không dám quay sang nhìn cậu, chỉ dùng khóe mắt lơ đãng liếc sơ qua, tóc An có hơi rối nhưng cậu đã nhanh chóng dùng ngón tay làm lược chải chải lại mấy sợi tóc đang dựng đứng lên, chỉ một lát đã vào nếp như cũ. Đáng yêu thật!

Dự báo thời tiết không nói hôm nay trời nắng nhẹ, thế nhưng khi chúng tôi tan học, trời bỗng nổi cơn dông, gió lớn kèm theo bụi đường quất thẳng vào mặt tôi, đau rát. Rồi một cơn mưa lớn chợt đổ về, mưa rơi nặng hạt đáp xuống những tán lá cây tạo thành chuỗi âm thanh lộp bộp. Tôi có mang áo mưa, lại vô thức liếc nhìn cậu đang đứng gãi đầu nhìn mưa. Hình như An không có ô cũng không có áo mưa? Hay mình cho cậu ấy mượn nhỉ? Không được, như vậy thì ngại lắm. Tôi thầm đấu tranh trong lòng.

“Vy cho mình đi nhờ một đoạn nha! Nhà mình cùng hướng với cậu…”, An từ phía xa đi lại nói với tôi, ngưng một lúc, cậu lại bổ sung thêm, “À, đương nhiên tớ sẽ chở cậu”. Tôi gật đầu suýt nữa nhảy cẫng lên vì vui mừng.

Nhiều năm về sau, khi bụi thời gian đã trôi vào dĩ vãng, tất cả mọi thứ đều thay đổi, con người cũng đổi thay nhưng chỉ có ngày mưa hôm ấy vẫn khắc sâu vào kí ức của tôi không chút nhạt nhòa…

An chở tôi trên chiếc xe đạp màu xanh, tôi ngồi phía sau, hai tay vụng về không biết để vào đâu, khi chạy qua một cái ổ gà nhỏ bị nước che khuất, xe xốc lên một cái, vì không có điểm tựa nên tôi ngã chúi đầu, mũi đập vào lưng An. An vội vòng tay ra sau chụp lấy cánh tay tôi sợ tôi ngã nhào xuống đất, cậu bảo: “Bám vào đi, cậu mà té là tớ không đền nổi đâu”. Tôi đặt tay lên eo cậu, chiếc áo sơ mi luôn mang mùi nắng, bờ lưng thẳng tắp...

Ngày hôm sau, An mang cho tôi li trà sữa hương khoai môn nói là để cám ơn tôi đã cho cậu quá giang về nhà. Tôi cầm li trà sữa, trong lòng lại không nỡ uống, thế nhưng An lại hiểu lầm:

“Cậu không thích vị khoai môn hả? Xin lỗi, tớ mua theo thói quen của mình…”.

Tôi ngẩng đầu nhìn An, hỏi: “Cậu thích trà sữa hương khoai môn hả?”.

An gãi gãi đầu: “Ừm, tớ thích đồ ngọt lắm nên ngày nào cũng ghé tiệm này mua…”, vừa nói An vừa chỉ tay vào cái tên được in trên li, tôi âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Thứ tư tuần sau, lúc tan học tôi quyết định ghé ngang tiệm Teddy ở đối diện trường. Tôi ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng cậu trong đám người đang ngồi trong tiệm, hơi thất vọng vì không thấy cậu đâu, tôi thở dài chọn vị trà sữa khoai môn. Trong lúc thanh toán, có người vỗ vai tôi:

“Hù!”.

Tôi quay người lại thì nhìn thấy An, tôi bối rối siết chặt cái túi nhựa đựng li trà sữa, “Ơ, trùng… trùng hợp quá ha!”.

An lại nói: “Nếu cậu không bận hay là vào đây ngồi uống cùng tớ đi!”.

“Đương nhiên, tớ luôn muốn ngồi cùng cậu!” và tất nhiên tôi không thể thốt ra những lời này mà chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.

“Chúng ta ngồi ở đó đi”, tôi chỉ vào cái bàn nhỏ dành cho hai người nằm sâu trong góc quán, ở đó có đặt một chậu hoa đang nở.

Hai li trà sữa hương khoai môn.

Trái với sự căng thẳng của tôi, An ngồi chống cằm nhìn tôi mỉm cười.

“Cậu vẫn giống như hồi lớp mười”.

Tim tôi đập nhanh một cái, nghĩ thầm trong bụng: “Cậu ấy cũng để ý mình sao?”.

Giọng An vừa ấm áp vừa ngọt ngào, cậu giơ tay lên ngang trán nói: “Hồi đó cậu để mái thế này, trông đáng yêu lắm…”.

Tôi theo phản xạ giơ tay lên sờ sờ mái tóc, cười hì hì: “Hồi đó bọn con gái có phong trào để mái ngố nên tớ cũng thử”.

An khuấy li trà sữa, hớp một ngụm rồi nói: “Hợp với Vy lắm”.

“Vậy sao?”.

Lúc ra về An đi nhờ tôi một đoạn về nhà, đương nhiên vẫn là An chở tôi. Lần này tôi lấy hết can đảm đặt tay lên eo cậu, rất nhẹ vì nếu cậu tỏ ý khó chịu tôi sẽ buông tay ngay, nhưng suốt cả quãng đường An không hề nói gì, thỉnh thoảng chỉ kể cho tôi nghe vài câu chuyện vui. Khi An xuống xe vẫy tay chào tạm biệt tôi rồi đi vào con hẻm dẫn vào nhà cậu, tôi ngồi trên xe nhìn bóng lưng cậu. Không ít lần tôi đã nghĩ, nếu như có một lần An quay lại nhìn tôi thì tôi sẽ không ngần ngại mà nói hết với cậu ấy những tình cảm thật sự trong lòng tôi. Thế nhưng, cậu ấy chưa bao giờ quay đầu lại, cũng chưa từng nhìn thấy ở sau lưng luôn có một người chờ đợi cậu suốt mấy năm nay…

Những tuần tiếp theo tôi vẫn đến Teddy, vẫn mua trà sữa vị khoai môn, vẫn ngồi trò chuyện cùng An. Tôi hỏi: “Sau khi tốt nghiệp An định học trường đại học nào?”.

An nói: “Tớ chưa biết nữa, tớ muốn học ở đại học A trên thành phố Hồ Chí Minh nhưng ba mẹ tớ lại không muốn…”.

Tôi múc cho An cái bánh flan duy nhất trong li trà sữa của mình, “An đừng có buồn, từ từ thuyết phục ba mẹ cũng được, vẫn còn kịp mà”.

An cười nói: “Cám ơn Vy”.

Tôi ngậm ống hút, lơ đễnh nghĩ không biết An đang cám ơn tôi vì lời khuyên hay cám ơn vì cái bánh flan đây.

Thời gian như thoi đưa, chúng tôi vừa chiến đấu xong với kì thi tốt nghiệp thì phải gấp rút chuẩn bị để ôn thi
đại học. Lúc bắt đầu chia lớp, tôi lại hỏi An: “Cậu đã quyết định chưa?”.

An nhìn tôi không đáp. Vinh ngồi bàn trên quay xuống trợn mắt nhìn tôi: “Ủa? Thằng An không nói mày nghe hả? Nó đi qua Singapore du học mà”.

Hai tai tôi ù lên không nghe được gì nữa, cũng không dám nhìn qua An đang ngồi bên cạnh, có lẽ là tôi sợ khi nhìn thấy An mình sẽ không chịu được mà òa khóc lên, mà cũng có lẽ là do tôi giận An, giận An tại sao lại không nói cho tôi nghe…

Buổi tối hôm đó, trời đầy sao. Tôi nằm trên giường, lấy tay đè lên ngực. Tim đập rất nhanh, nhưng cảm giác không giống như trước kia, mỗi nhịp đập giống như có một chiếc gai đâm vào, càng nghĩ đến lại càng đau, càng đau tôi lại càng muốn khóc. Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống gối rồi nhanh chóng biến mất, tối hôm đó tôi khóc rất nhiều, khóc đến nỗi mũi nghẹn lại không thở được, cảm giác khó chịu vô cùng nhưng chẳng thấm thía gì so với cảm giác nghèn nghẹn ở lồng ngực.

Ngày thứ bảy, tôi nhận được tin nhắn từ đám bạn cùng lớp ra sân bay tiễn An lúc 10 giờ.

7 giờ sáng ngày Chủ nhật, An gọi cho tôi, tôi không bắt máy.

8 giờ, tin nhắn từ An. “Tớ đợi cậu”.

9 giờ, tôi ngồi dậy, chải lại đầu tóc rối bời, lại vô tình nhớ tới lời An khen: “Hồi đó cậu để mái thế này, trông đáng yêu lắm…”. Nghĩ đến đây tôi lại muốn khóc.

Lúc đến sân bay, mọi người gần như đã có mặt đông đủ, Vinh ôm lấy An rồi nói: “Sau này làm sếp lớn thì nhớ tao đó”.
An nói: “Được luôn, giới thiệu cho mày thêm mấy em chân dài nước ngoài”.

Cả đám cười rộ lên, không khí vô cùng vui vẻ vì trong mắt họ du học là một chuyện tốt. Tôi hít sâu một hơi đến gần, nhìn khuôn mặt An lần cuối, cho đến khi bóng An nhòe dần vì nước mắt. Tôi đã không kìm chế được cảm xúc mà khóc.

An đứng trước mặt tôi, vỗ vỗ đầu: “Xin lỗi”.

“Xin lỗi vì đã giấu cậu”.

Tôi lắc đầu, mếu máo: “Tớ không cần cậu xin lỗi. Tớ chỉ muốn biết tại sao cậu lại giấu tớ thôi… Tại sao không nói cho tớ nghe?”.

Mắt An hơi đỏ lên, “Tớ sợ…”.

“Cậu sợ cái…” - Tôi tiến lên định hỏi tiếp thì giọng nói máy móc phát ra từ chiếc loa phát thanh vang lên, cắt đứt mọi tiếng ồn ào vội vã xung quanh và cả lời của tôi: “Mời quý khách…”.

An mấp máy môi định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là hai tiếng: “Xin lỗi”, sau đó cậu kéo vali đi thẳng vào trong.

Tôi đứng đó nhìn bóng lưng cậu rời đi, suốt mấy năm nay, có lẽ đây là lần cuối tôi được đứng ở phía sau nhìn cậu. Đây là lần cuối cùng. Trong khoảnh khắc tôi định xoay người rời đi, quyết tâm vứt bỏ tất cả, An ở phía trước bỗng dừng chân quay đầu lại nhìn tôi. Khoảnh khắc đó mọi âm thanh ồn ã của những người xung quanh và cảm giác đau đớn tức giận trong lòng tôi chợt biến mất, tôi không suy nghĩ chạy về phía trước hô lớn: “AN!!!!”.

Không ít người hiếu kì nhìn tôi, tôi mặc kệ gọi tên cậu lần nữa: “AN!!!”.

An buông vali đi lại phía tôi.

Một ngày nào đó… chỉ cần cậu quay lại nhìn tớ thì tớ sẽ... nói ra tất cả…

Tôi vừa khóc vừa nói: “Tớ thích cậu An à. Tớ… tớ rất thích cậu… thích cậu… suốt ba năm nay…”.

An sững sờ nhìn tôi, tôi cười nói: “Tớ không cần cậu đáp trả tình cảm này, tớ chỉ muốn cậu biết, tớ… đã từng thích cậu…”.

Tôi lau nước mắt, cuối cùng cũng có thể nói ra tình cảm mà tôi đã đè nén trong lòng suốt bao năm qua, cảm giác vô cùng dễ chịu. Sau phút giây trầm mặc ngắn ngủi, An đột nhiên nắm chặt tay tôi: “Giá như… giá như trước đây tớ chủ động nói với cậu thì chúng ta sẽ không lỡ mất quãng thời gian mấy năm… Giá như tớ can
đảm hơn thì…”.

Nghe An nói tôi kinh ngạc, ngẩn ngơ không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó là gì, cho đến khi An nói: “Tớ cũng từng thích cậu, Vy à…”.

Tôi cười chua chát, hóa ra chúng tôi đã lỡ nhau thế này. Nếu như lúc trước tôi nói hết với cậu hoặc cậu can đảm hơn tỏ rõ với tôi thì chúng tôi đã không lỡ nhau tận ba năm nay và bây giờ… lại lỡ nhau thêm lần nữa.

An nắm chặt tay tôi lần cuối, sau đó dứt khoát xoay người rời đi, tôi cũng quay lưng bước đi, từng bước từng bước, khoảng cách giữa hai chúng tôi càng ngày càng kéo dài ra…

Điện thoại trong túi quần chợt vang lên, tôi ấn nút nghe, giọng nói ấm áp ngọt ngào của An lại vang lên: “Chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa bằng cách yêu xa, được không?”.

HOA HOA

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: