Giáng sinh trong ký ức

Thứ năm, 27/12/2018 17:22 (GMT+7)

Tôi biết cậu ấy hồi lúc mười hai tuổi. Nhưng mãi đến năm mười sáu, sau khi trái đất quay đủ bốn vòng, cuối cùng thì chúng tôi mới có cơ duyên để gặp nhau.

Tôi phát hiện ra cậu ấy thường chơi acoustic ở Lộc Trà vào mỗi thứ bảy cuối tuần. Lần đó tôi lang thang chán chê rồi ghé vào quán và ngồi mãi ở đó. Thực sự thì tôi chỉ thích những dòng nhạc có chiều sâu, dạng như ballad hoặc indie, và may mắn làm sao quán lại chơi đúng thể loại nhạc mà tôi thích. Thành ra mỗi thứ bảy cuối tuần, tôi lại dành ra khoảng hai tiếng để ngồi nghe những bản nhạc mà cậu ấy di chuyển trên đôi tay khéo léo của mình.

Nhưng lần này là trường hợp đặc biệt. Một cơn mưa đêm bất chợt khiến quán vắng đi hẳn. Thường những quán acoustic sẽ có một vài ca sĩ nghiệp dư hát xuyên suốt cùng với phần giao lưu của những người đến nghe nhạc. Nhưng Lộc Trà thì khác, chỉ có một nhạc công và bất cứ ai cũng có thể trở thành người hát. Mãi đến khi không còn ai giao lưu, cậu ấy hỏi tôi có muốn hát một bài nào đó không. Lúc đó tôi cũng ngồi hơi sát sân khấu, khẽ gật đầu với lời đề nghị ấy.

Tôi chọn hát một bài của Trang, rồi cứ thế nhẩn nha và phiêu theo nhạc. Cậu ấy bảo tôi có giọng hát như gió thổi giữa cao nguyên, nhẹ nhàng và thanh thoát. Tôi chỉ cười, thực sự thì tôi hát cũng không đến nỗi nào, thậm chí tôi còn đăng kí thi mấy cuộc thi hát dành cho học sinh và vào đến tận chung kết. Nhưng tâm lí tôi không ổn định, thành ra những phút quan trọng kiểu vậy tôi thường không làm chủ được giọng hát và chỉ đạt được những thứ hạng thấp. Sau lần đấy thì chúng tôi cũng dần trở nên quen. Tôi vẫn ngồi ngay ngắn sát cạnh sân khấu vào mỗi thứ bảy cuối tuần, thỉnh thoảng vẫn lên ngân nga một giai điệu nào đó nếu quán vắng khách.

Dần dần thì điểm giao thoa của chúng tôi không còn là những buổi tối ở quán nữa. Đôi khi chúng tôi vẫn hẹn nhau cùng lang thang đâu đó trong thị trấn, có khi là ở biển nhưng cũng có lúc lại đèo nhau lên một đồi núi. Chúng tôi học khác trường. Cậu ấy là kiểu người sống chết vì âm nhạc, còn tôi thì lại có niềm hứng thú mãnh liệt với văn học, đôi lúc tôi nghĩ mình sẽ trở thành một người viết tiểu thuyết, hoặc không thì sẽ trở thành một tay biên tập viên cho một nhà xuất bản nào đó.

- Hoặc là cậu có thể viết lời cho những ca khúc của tớ!

- Cậu ấy đề nghị.

- Được thôi! - Tôi đáp.

Có những buổi chiều không mưa, chúng tôi thường ngồi xếp bằng ở hàng ghế trong công viên và nói về tương lai. Thảng khi cậu ấy vẫn đem theo người tình bé nhỏ của mình, tức cây guitar yêu quý của cậu ấy và chúng tôi cùng ngồi hát giữa một không gian xanh mát. Thực sự thì tôi là một cô gái khá trầm tính và kiệm lời, nhưng với cậu ấy, tôi lại dễ dàng chia sẻ những câu chuyện của mình mà không mảy may gượng gạo. Chúng tôi có khá nhiều điểm hợp nhau đến không ngờ, thành ra sợi dây liên kết cho mối quan hệ này lại càng thêm thắt chặt.

Tôi nói với cậu ấy là tôi sẽ viết một cuốn sách vào trước năm mười tám tuổi. Nghe hay đấy, cậu ấy trầm trồ. Nhưng tại sao phải là mười tám tuổi, cậu ấy hỏi lại. Thực ra mà nói thì viết vào thời điểm nào không quan trọng, tôi giải thích, nhưng tôi muốn lưu dấu vào trong thanh xuân của mình bằng một ước muốn nào đó và ra sức thực hiện nó. Để rồi khi nhìn lại quãng thời gian đã qua, dù cho đó không phải là cuốn sách hay nhất mà tôi từng viết đi chăng nữa thì tôi cũng cho phép mình tự hài lòng khi đánh đổi thời khắc tuổi trẻ để lao đi trong hoài bão của chính mình.

Khi người ta ấp ủ một dự định, họ sẽ cố gắng để hoàn thành nó. Tôi nghĩ điều đó vô cùng thú vị và ý nghĩa.
Cứ thế, chúng tôi cùng dắt tay nhau đi qua thời niên thiếu của mình. Đôi lúc tôi nghĩ đây không phải là một tình bạn đơn thuần, tôi vẫn cảm thấy tim mình hẫng đi một vài nhịp khi chú mục nhìn cậu ấy chơi những bản nhạc indie trên sân khấu. Nhưng tôi không nói ra cái cảm giác xốn xang ấy, tôi không muốn cậu ấy trở nên ái ngại cho một mối quan hệ đang tiến triển tốt đẹp. Nhưng thực sự thì đôi khi giữ trong lòng cũng không phải là một điều tốt, nó khiến tôi đang hành xử có phần hơi ích kỉ với cảm xúc của mình.

Mãi đến sau này, tôi lại cảm thấy tiếc nuối cho quyết định cảm tính ấy.

Đôi lúc ở hiện tại tôi vẫn luôn ngoái đầu nhìn lại quá khứ. Và tôi thấy tôi trong một buổi chiều Giáng sinh trong lành, tôi vẫn là cô - gái - của - tuổi - mười - sáu theo chân cậu ấy đến một hiệu sách trong thị trấn. Biết sinh nhật của tôi rơi đúng vào Giáng sinh, cậu ấy bảo tôi đứng ở một góc trong cửa hiệu và chờ cậu ấy mua quà. Tôi hơi bất ngờ, phải đến hơn mười phút cậu ấy mới tiến lại gần chỗ tôi và chìa ra một túi giấy có gắn cả hình cây thông phía trước. Sau đó thì chúng tôi rời khỏi cửa hàng, lồng ngực tôi vẫn là những con sóng từ giữa đại dương đang kéo nhau xô vào ghềnh đá và vỡ tan thành hàng ngàn những bọt biển.

Tôi nghĩ đó là món quà Giáng sinh ý nghĩa nhất mà mình từng được nhận.

Nhưng rồi tôi lại nhìn thấy tôi - của - tuổi - mười - sáu đang đứng ngẩn ngơ giữa đường. Lúc đó tôi bắt gặp cậu ấy đang chở theo một cô bạn phía sau, tôi chẳng hiểu tại sao hình ảnh đó mãi đến bây giờ không thể nào phai nhòa trong tâm trí dù đã đi qua biết bao tháng ngày của tuổi trẻ. Hình ảnh cô gái ngồi phía sau xe, tóc ngang vai, thân hình mảnh khảnh và có chút gì đó dịu dàng nép sát sau lưng cậu ấy. Khi dáng lưng hai người chỉ là những dấu chấm nhỏ, tôi thở hắt. Một nguồn xúc động không cơn cớ, tôi biết mình đã khóc.

Họ không phải là những người bạn đơn thuần.

Đúng lúc ấy, đứa bạn thân của tôi xuất hiện. Bạn hỏi tôi đang khóc à, tại sao lại khóc. Tôi nói dối đang chạy xe thì bụi bay vào mắt, tôi không nói cho bạn biết có một thứ gì đó giống như hạt giống của cô đơn đang nảy mầm từ bên trong. Một lúc nào đó chúng sẽ lớn nhanh như cổ thụ và khiến tôi vỡ vụn. Bạn bảo tôi mở mắt to ra để bạn thổi hơi vào, tôi miễn cưỡng nghe theo lời bạn dù chẳng có hạt bụi nào tồn tại trong khóe mắt, nước mắt tôi nhanh chóng khô đi sau vài đợt thổi nhưng những chiếc rễ của cô đơn đã cắm sâu vào trong đáy lòng. Tôi thấy mình héo úa.

Thị trấn không để tôi xoa dịu sự cô đơn của mình. Thảng khi tôi vẫn đạp xe qua công viên, và đập vào mắt tôi vẫn là hình ảnh cậu ấy đèo phía sau cô bạn dáng người mảnh khảnh và tóc ngang vai. Nhưng lần này thì tôi không khóc, tôi chỉ âm thầm nhận ra mình chỉ là kẻ đi bên lề cảm xúc của người khác. Tôi đã muốn sợi dây tình cảm của chúng tôi như những nhánh dây leo mùa xuân quấn chặt vào thân cây mang tên tuổi trẻ, nhưng tiếc rằng tôi đã chậm chân.

Nên đôi lúc nghe lại ca khúc Very Merry Xmas nằm trong cuốn CD mà cậu ấy đã tặng tôi nhân dịp Giáng sinh của tuổi mười sáu, tôi lại tìm thấy những mảng kí ức tái hiện một cách rõ nét. Tôi nghĩ ai cũng từng sở hữu một quãng thời gian đau lòng khi đối diện với những vỡ vụn của tuổi thiếu thời. Và khi kể đến đây, tôi cũng thấy có một chút gì đó nặng trĩu trong lồng ngực. Lúc đó chúng - tôi - đã - mười - bảy và đứng lặng im nơi bến xe. Cậu ấy chọn theo học một ngôi trường mới ở phía Nam thành phố. Điều duy nhất tôi có thể làm là đưa cậu ấy một mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại. Cậu ấy hứa sẽ gọi cho tôi sau khi bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng rồi từ đó đến giờ, tôi vẫn chưa nhận được một tin nhắn hay một cuộc điện thoại xa xôi nào cả.

Tôi nghĩ cậu ấy đã quên sự hiện diện của tôi mất rồi, cả lời hứa sẽ đưa tôi viết lời cho những ca khúc mà cậu ấy tập tành sáng tác sau những giờ học.

Nhưng tôi thì không, tôi vẫn lưu trữ đủ đầy những khoảnh khắc mà chúng tôi đã từng có. Và dù mãi sau này, khi tôi bắt đầu chạm ngưỡng ba mươi hay năm mươi đi chăng nữa, thì mỗi lần thời gian có nhiệm vụ nhắc nhớ về một mùa Giáng sinh sắp ùa về, tôi vẫn thấy nguyên vẹn những mảnh kí ức sáng lấp lánh như những dải đèn quấn quanh cây thông, và chúng lại dẫn lối đưa tôi về lại sân ga của tuổi trẻ…

KAI HOÀNG

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: