Em đã từng tin vào điều ước từ 1000 con hạc giấy

Chủ nhật, 19/11/2017 11:38 (GMT+7)

Nếu em gấp đủ 1000 con hạc giấy, anh sẽ khỏe lại đúng chứ?

Em và anh là thanh mai trúc mã. Chúng ta lớn lên cùng nhau, đi học chung từ cả mẫu giáo đến khi lên đại học. Anh học Công nghệ thông tin, còn em lại yêu thích quan hệ quốc tế. Anh luôn là người rất vui vẻ, rất hay chọc em cười. Những câu chuyện cười của anh đôi khi lại nhạt nhẽo đến mức em chẳng biết phải dựa vô lí do gì để cười cả. Lúc đó anh lại tiu nghỉu, nhìn anh cúi gầm mặt mà lại khiến em bật cười lên. Sao trên đời lại có tên con trai đáng yêu đến thế!

Em lật cuốn nhật ký đã cất từ lâu, thổi nhẹ để bụi bám trên cuốn sách bay đi. Trang đầu tiên, là hình trái tim to bự anh cắt từ cuốn tạp chí rồi dán vô đấy. Em hờn dỗi " Cái tên này, chả lẽ không vẽ cho em được 1 trái tim hay sao mà phải làm vậy?

Ngày...tháng...năm
Cô gái nh
bé ca tôi, hôm nay thy em cười tít mt làm anh cũng hnh phúc trong lòng. Anh tht cm ơn cuc đi đã ban tng mt thiên sđáng yêu như vy đến bên cnh mình. Chúng ta đã cùng nhau ln lên, cùng nhau trưởng thành. Anh hiu hết được nhng tính xu ca em đy! Vì thếđng có mà nhõng nho, gin hn vô c vi anh. Anh biết vic hc ca em nhiu áp lc, biết rng thii gian c hai dành cho nhau không còn trn vn như trước. Nhưng anh ha, chc chn rng tình cm dành cho em vn s luôn đong đy, s luôn vn nguyên như ngày đu. Anh s dùng c cuc đi này đ bo v, che ch cho em. Chúng ta s cùng nhau đi đến nơi gi là hnh phúc.. Em hãy ng tht ngon nhé! Hôm nay hư li thc khuya xem phim na ri !

{C}
{C}

Em im lặng. Em biết con tim mình đang nhói lên từng cơn khi đọc những dòng chữ ấy. Hóa ra rằng anh vẫn luôn theo sát em như vậy. Thật xin lỗi vì đã không thể bên anh lâu hơn nữa. Đã không thể cùng anh sẻ chia những niềm đau..Em chỉ có thể thầm cầu nguyện mọi thứ sẽ qua nhanh. "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, bé cưng à!"

Em hít một hơi thật dài rồi lật tiếp trang tiếp theo. Là hình em. Không, chính xác là nụ cười của em. Anh bảo rằng nụ cười của em chính là động lực của anh. Chỉ cần mỗi sáng nhìn vào nụ cười ấy, anh thấy bản thân tràn đầy năng lực, cảm thấy cuộc sống sao đáng yêu đến thế. Bất giác, em cười. Đấy, anh có thấy nụ cười của em hay không? Nụ cười này mãi mãi là dành cho anh.

Em đi loay quanh trong căn phòng thân thuộc, chạm vào từng món đồ, cảm nhận được sự hiện hữu của anh. Cây xương rồng nhỏ em tặng anh vẫn để bên góc cửa số. Khung hình hai đứa anh treo ở nơi cao và dễ nhìn thấy nhất. Chú gấu Misa to bự anh mua nhân dịp sinh nhật em nhưng chưa kịp tặng vẫn còn nằm im trong gói quà. Tất cả, đều ở đây, duy chỉ có anh.. Em ngồi bệt xuống đất. Sàn nhà hôm nay lạnh quá nhưng cũng chẳng bằng trái tim của em bây giờ. Nó đã không còn thổn thức, không còn ấm nóng nữa. Em nằm gục xuống, nhắm mắt. Nếu bây giờ có anh, chắc chắn sẽ la em ngay vì tội nằm dưới đất, đã thế còn không có gối nệm. Em thầm mong chờ câu nói ấy sẽ vang lên. Lặng thinh.. Không gian vẫn yên tĩnh như vậy. Phải. Anh sẽ chẳng la em nữa đâu.

Em xoay mình, bắt gặp cái hộp quà thật to ngay dưới bàn làm việc của anh. Em nhận ra cái hộp ấy. Chính là cái hộp chứa 1000 con hạc giấy mà em đã gấp cho anh. Từng con hạc giấy đều có dấu son và những lời yêu thương em dành cho anh.

- " Nếu em gp đ 1000 con hc giy, anh s khe li đúng ch?"

- " Ai nói vi em như thế?"
- " Mi người, ngày bé em đã nghe điu ước t 1000 con hc giy, em tin là nó có thc?"
-" Ch cn ngày nào cũng được thy em, như vy còn tt hơn là c trăm ngàn con hc giy y ch?"
- " Bóc phép là gii thôi ông 2, thôi, anh ngh ngơi đi, em đi gp tiếp đây, s nhanh thôi, đi em nhé!"

Bây giờ, 1000 con hạc giấy ấy vẫn chẳng thể giúp anh ở bên cạnh em. Căm phẫn, giận dữ, em ném cái hộp xuống đất. Em cảm thấy mình thật ngu ngốc khi tin vào một điều trẻ con như thế. 1000 con hạc giấy chẳng phải là thứ phép thuật kì diệu gì cả. Không thể khiến anh sống lại, cũng không thể làm anh khỏe bệnh. Giờ đây, nó chẳng khác gì mớ giấy lộn rỗng tuếch. Vô dụng..

Em gào khóc lên trong vô vọng. Ước gì, ước gì em đã ở bên anh nhiều hơn, ước gì em không lãng phí thời gian đáng giá vào việc gấp những con hạc giấy. Em ước mình đã có thể nắm tay nhau lần cuối, được nói lời yêu thương lần cuối. Ngày anh ra đi em đã chẳng thể về kịp. Dòng tin nhắn báo tử của anh em nghẹn lòng không dám bấm vào để đọc. Anh đi khi tuổi đời còn đôi mươi. Anh bỏ lại cả khoảng trời đầy ước vọng, bỏ lại gia đình, bỏ lại người thân, bỏ lại người con gái đã yêu anh điên dại...

Em đã từng tin vào điều ước từ 1000 con hạc giấy. Đổi lại, em vẫn mất anh - người con trai em yêu..

NGUYỄN ĐOÀN MINH TÂM

(Long Khánh, Đồng Nai)

Ảnh minh họa: Pixabay

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: