Có bao giờ bạn bỗng dưng phải lòng một thành phố?

Thứ tư, 01/09/2021 09:52 (GMT+7)

Ngày này năm ngoái, Hà Nội vẫn là một điều gì đấy rất xa xôi đối với tôi. Trong suy nghĩ của một đứa con gái đang đứng trước ngưỡng cửa của việc phải trưởng thành, Hà Nội lúc đó với tôi đơn giản chỉ là một thành phố - nơi tôi sẽ phải rời xa vòng tay bố mẹ, rời xa ngôi nhà thân quen để gắn bó trong một chặng đường mới.

Tôi không háo hức, cũng chẳng chờ mong điều gì, thậm chí tôi còn cảm thấy sợ sệt. Tôi quen với hương vị của nơi gọi là “nhà”, quen với việc mẹ gọi tôi dậy mỗi sáng, quen với việc đi học về luôn có người chờ cơm. Sự quen thuộc ấy khiến tôi cảm thấy khó khăn với việc bắt đầu một cuộc sống mới.

Vì thế, có đôi lúc tôi chẳng thể yêu Hà Nội nổi. Mặc dù, những gì tôi được xem, được biết về thành phố này đẹp đến mộng mơ. Hà Nội với mùa thu dịu dàng, Hà Nội với hương hoa sữa nồng thắm. Hà Nội còn là biết bao hoài bão, ước mơ tuổi trẻ.

Mấy đứa bạn tôi ai cũng háo hức đến ngày được đặt chân tới thủ đô xinh đẹp ấy, chúng nó bàn nhau sẽ đi đâu, làm gì, ăn gì. Và chắc hẳn rằng, bất kì đứa học sinh lớp 12 nào cũng mong ngóng ngày được bước ra khỏi vùng an toàn để trải nghiệm cuộc sống mới. Còn tôi chỉ nghĩ, mình sẽ làm quen với thành phố này thế nào.

Ngày tôi chính thức bước chân lên đại học, đặt chân tới thủ đô hoa lệ, cũng là ngày tôi hiểu giá trị của những điều quen thuộc. Tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ mọi thứ thân quen trước đây. Thành phố nhộn nhịp này khiến tôi cảm giác mình không thuộc về nó. Tôi nhìn Hà Nội như thể một cô học sinh bước vào nhầm lớp học.

Suốt một học kì đầu, tôi chỉ đi học, về nhà rồi lại đi học và về nhà. Tôi khép mình và sống cuộc sống nhạt nhẽo của cô sinh viên năm nhất. Vì thế tôi đã bỏ lỡ những gì đẹp đẽ nhất của thành phố này. Tôi không tham gia bất kì hoạt động gì, mọi thời gian rảnh, tôi sẽ tìm cách thu xếp để về nhà. Thời gian đó, tôi mệt mỏi vô cùng, thú thật, có những lúc tôi muốn từ bỏ. Cuộc sống đại học thật nhàm chán, đâu như những gì trên sách, trên mạng nói. Nhưng không, chỉ có bản thân mình là đang nhàm chán? Tôi tự hỏi như vậy.

Tôi không biết mình đã vượt qua khoảng thời gian “tìm hiểu” Hà Nội như thế nào. Hình như tôi chẳng làm gì, tôi đã để thời gian làm nhiệm vụ của nó. Đến kì hai năm nhất, tôi quen nhiều bạn hơn, chúng tôi cùng nhau đi chơi, ngắm những con phố thủ đô lúc đêm muộn với ánh đèn rực rỡ, ăn những món mang đậm hương vị của Hà Nội. Và tôi nhận ra, hình như mình đã “rung động” với thành phố này. Một sự rung động nhẹ nhàng và tự nhiên, sự rung động hình thành qua từng ngày từng tháng. Sự rung động ấy đã khiến cô sinh viên nhút nhát ngày nào dám bước ra khỏi vùng an toàn, để hòa mình vào cuộc sống mới, để dũng cảm yêu thêm một thành phố mới.

Ảnh: Thanh Duy

Mới chỉ kịp rung động, tôi đã phải tạm xa Hà Nội gần ba tháng. Thỉnh thoảng ở trong ngôi nhà quen thuộc, tôi lại nhớ nơi xô bồ, nhộn nhịp ấy như cách hai người yêu xa nhớ nhau. Tôi coi Hà Nội như một mối tình của mình. Từ xa lạ, tìm hiểu, đến rung động để rồi nhớ nhung. Hà Nội mùa này vào thu rồi, năm nay tôi lỡ hẹn với mùa thu Hà Nội, nhưng có lẽ ít nhất sẽ có một lần trong những năm gắn bó với thành phố này, tôi được ôm vào lồng ngực hương vị thu Hà Nội, đắm mình trong mùi hương hoa sữa. Buồn cười nhỉ, tình yêu đúng là loại cảm xúc khiến ta quên đi mọi lẽ thường tình.

Mười tám năm qua, tôi chưa từng yêu mùi hoa sữa vậy mà giờ đây tôi lại muốn được đắm mình vào mùi hương ấy chỉ vì lỡ rung động với một thành phố. Tôi muốn được một lần “sống thực sự” nơi thủ đô hoa lệ này. Làm mọi việc từ những điều đơn giản nhất. Tôi muốn cùng Hà Nội trải qua những gì đẹp nhất, mộng mơ nhất thuộc về nơi đây. Và cũng muốn dành những ngày tháng tươi đẹp của thanh xuân cho thành phố này. Giờ tôi đã hiểu vì sao, người ta yêu Hà Nội nhiều đến thế. Dù không phải người con nơi đây, nhưng thành phố này là mơ ước là tuổi trẻ, là nơi gặp gỡ, tương phùng, cũng là nơi chúng ta tạm biệt nhau sau những ngày tháng gắn bó. Hà Nội đất chật người đông, bởi nó ôm vào mình biết bao tình yêu, niềm vui và nỗi buồn. Có một Hà Nội đẹp đến thế, mộng mơ đến thế. Cũng có một Hà Nội buồn đến thế.

Tôi có hẹn với Hà Nội khi đất nước chiến thắng dịch bệnh, chắc chắn là thế. Bởi Hà Nội còn nợ tôi nhiều thứ lắm, tôi đã phải tạm xa nó một thời gian dài khi mà mối tình chỉ vừa mới kịp chớm nở. Không biết Hà Nội có nhớ tôi không nữa.
Tôi đã bỗng dưng phải lòng Hà Nội như thế, không biết các bạn đã bỗng dưng phải lòng Hà Nội chưa?

TRÚC NGUYỄN

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: