Chuyện cũ chỉ có thể là tiếc nuối

Thứ năm, 01/02/2018 17:24 (GMT+7)

Chúng ta sẽ không thể biết được ngày mai chuyện gì xảy ra trong cuộc đời mình. Vì vậy hãy luôn bình tĩnh, đương đầu và mạo hiểm đón nhận sự thật một cách lạc quan nhất. Đó là nội dung chính của quyển sách Có những ngày cuộc đời chẳng đoán được của tác giả Ray Đoàn Huy vừa ra mắt.

Truyện ngắn Chuyện cũ chỉ có thể là tiếc nuối là một mảnh ghép nhỏ trong tập sách mới đó. Một mảnh ghép có thể buồn nhưng tràn đầy tình yêu trong trái tim mỗi người trẻ…
Đó là một ngày nắng bỏng rát. Destiny bước ra ngoài ban công, nhìn ra phía xa tít, nơi xe cộ đang chen nhau từng chút một giữa đại lộ đông đúc. Cô lắc đầu ngao ngán, nhíu nhíu đôi mắt rồi quyết định buông phịch cảm xúc chán chường bằng cách kéo lê cả cơ thể mình vào nhà bếp.
Căn bếp của Destiny tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng. Mọi thứ được cô sắp xếp khá trật tự và khoa học. Destiny mở cánh cửa tủ gỗ lấy ra một lọ sirô đường do cô tự làm lấy. Đoạn, cô đặt ngay ngắn xuống mặt bàn bóng loáng thêm một vỉ trứng gà còn sót lại trong tủ lạnh từ chuyến đi siêu thị cách đây vài ngày. Destiny khéo léo tách lòng đỏ ra từ những quả trứng. Cô đánh bông mọi thứ lên, còn miệng khe khẽ một giai điệu nào đó mà cô loáng thoáng nghe trong một quán cà phê cũ ven đường. Lòng đỏ trứng bông dần trong chiếc tô mà Destiny đang giữ lấy. Xong đâu đó, cô cho hỗn hợp đặc sệt ấy vào khuôn tròn phết sẵn dầu đưa vào lò nướng bánh.
Destiny đưa tay quệt mồ hôi. Cô di chuyển vào góc phòng nhỏ, nơi có chiếc giường ngủ xinh xinh được trang trí phía trên bởi hàng loạt ngôi sao và Dreamcatcher các loại. Destiny đưa tay lấy quyển sổ màu đen giấu sau một cuốn sách. Cô cầm lấy tấm hình chàng trai có gương mặt tươi cười rạng rỡ lên ngắm nhìn.
Cậu trai trong tấm hình là Ethan. Với Destiny, Ethan là anh chàng đáng yêu nhất quả đất này. Mỗi khi cô buồn thì Ethan luôn là người xuất hiện kề bên với nụ cười tỏa nắng và trái tim ấm nóng của anh ấy. Destiny nhớ có người đã từng nói rằng, khi bạn vui bất kì ai cũng có thể chia sẻ cùng bạn. Thế nhưng lúc buồn, không phải ai cũng sẵn sàng chịu lắng nghe bạn nói. Vậy mà, Ethan lại chính là anh chàng luôn làm Destiny cảm thấy cuộc đời này vẫn còn hi vọng, cho dù nỗi buồn có đang bao phủ lấy cô nặng nề đến thế nào.
Giữa Destiny và Ethan có một mối quan hệ kì lạ. Đó chẳng phải là tình bạn, nhưng cũng chưa hẳn là tình yêu. Cảm xúc lững lờ ấy từng chạm vào suy nghĩ Destiny và quấy rầy cô suốt một khoảng thời gian dài. Destiny không biết cảm xúc của mình lúc đó được gọi là gì. Cô chỉ biết, mỗi khi gặp Ethan là trái tim cô cứ văng vẳng một giai điệu du dương bất thình lình của niềm vui. Destiny nhớ mãi cái giật mình đến thót tim khi Ethan khẽ xiết tay cô an ủi, khi cô phá hỏng mẻ bánh làm tặng mẹ nhân dịp sinh nhật. Đối với cô, mọi thứ về Ethan đều là một món quà quý giá mỗi ngày.
Căn bếp nhỏ này chứa đựng rất nhiều mảnh kí ức của Destiny lẫn Ethan. Cô và Ethan đã cùng buồn, cùng vui ở đó mỗi khi có thời gian rỗi. Đôi khi trong đời, có những khoảnh khắc mà bạn có đánh đổi bao nhiêu thứ cũng khó có thể tìm lại được.
“Ting!”.
Tiếng lò nướng đưa Destiny trở về thực tại. Destiny nhanh chóng bước vào bếp, lấy ra mẻ bánh nóng hôi hổi. Cô đưa mũi hít hà mùi bánh mới nguyên. Những chiếc bánh chắc chắn được Destiny khẽ khàng lấy ra khỏi khuôn để sang một bên. Tay cầm lấy lọ sirô đường, Destiny cho một ít vào chiếc tô lớn, rồi cho thêm vào một
ít vỏ cam lẫn rượu rum. Cô cho nước vào tô rồi khuấy đều tay một cách cẩn thận.
“Với loại bánh này, phải làm một cách chân thành”. Destiny khe khẽ nói thầm. Mồ hôi trên trán cô vẫn lấm tấm, thỉnh thoảng lại rơi thẳng xuống mặt bàn, vỡ toang.
Destiny cho tất cả mọi thứ vào một chiếc nồi, kể cả mẻ bánh vừa nướng. Cô bật lửa nhỏ để mẻ bánh được nấu với hỗn hợp sirô đường không bị cháy xém. Những chiếc bánh tròn được bao bọc bởi sirô đường, rượu rum và vani dần sánh lại hoàn hảo.
Bất chợt, Destiny lại nghĩ đến Ethan. Tuổi trẻ của cô đã gắn liền quá nhiều kí ức về anh. Nhiều đến mức nếu có một cách nào đó gạn lọc hết hình ảnh của Ethan ra khỏi cuộc đời Destiny thì hẳn hơn hai mươi năm tồn tại trên đời của cô xem chừng sẽ nhạt phèo như món bánh ngọt quên cho đường.
“Hẳn là mình đã hời hợt với chính cuộc đời mình đến như thế”. Destiny thở hắt và lại nhanh chóng để hình ảnh Ethan chiếm dần lấy suy nghĩ.
Đôi lần Destiny dần nhận ra thứ tình cảm không tên dành cho Ethan. Đó là một giấc mơ ngỡ là hoang đường nhưng lại có thật trong cuộc đời vốn dĩ lắm trò này. Cô đã chần chừ lâu lắm để cho ra một quyết định cho chính mình. Càng đắn đo, Destiny càng thấy không lối thoát. Cô khẽ vô thức tự cắn lấy môi mình nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Mùi bánh thơm lừng khắp căn phòng thay thế tiếng chuông báo đưa Destiny lần nữa trở lại căn bếp nhỏ. Cô mỉm cười nhìn thành phẩm của mình.
“Hoàn hảo. Hẳn là anh ấy sẽ rất thích!”.
Destiny cho bánh vào một chiếc hộp nhựa màu xanh lơ. Cô cẩn thận đóng nắp và lau sạch những mảng sirô đường bám nhẹ trên thành hộp. Mọi thứ gần như đã hoàn tất, chỉ còn thiếu một cuộc hẹn mà thôi.
Destiny bước trở vào phòng ngủ, nhặt lấy chiếc điện thoại trên giường gõ vào đó vài từ. Vẻ mặt cô mỉm cười vui vẻ với cuộc hẹn này, mặc dù trống ngực đánh liên hồi làm tay Destiny khe khẽ run run nhẹ. Mỗi khi nhắn tin cho Ethan, cô đều bị cảm giác hồi hộp làm lú lẫn hết cả đầu óc.
“Hen anh chieu nay luc 3h”.
Destiny bấm gửi tin nhắn. Cô thở phào đi về phía tủ chọn cho mình chiếc váy đẹp nhất mà cô có.
“Ethan sẽ rất thích chiếc váy này”.
***
Taxi dừng lại ở một nơi xanh rợp bóng cây. Destiny hé mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Mọi thứ dường như chẳng hề nao núng trước cái nóng vỡ đầu của những ngày đầu hè như thế này.
Destiny đóng cửa xe rồi đứng dõi theo phía sau chiếc taxi cho đến khi khuất khỏi tầm mắt. Cô mỉm cười nhìn vào chiếc hộp trên tay, rồi chầm chậm bước đi về phía đồi cỏ phủ xanh rộng khắp. Mỗi bước chân của Destiny như thu hút ánh nhìn của những người gần đấy. Hẳn họ sẽ ganh tị lắm nếu biết hôm nay Destiny đến
đây vì một chàng trai có khuôn mặt rất đẹp và nụ cười luôn mang màu hạnh phúc. Cô cứ đi như vậy, khẽ rẽ vào một lối nhỏ. Khung cảnh mở ra lãng mạn đến nao lòng cô gái trẻ. Destiny nhìn thấy nụ cười Ethan ngay từ xa. Cô vẫy tay chào anh đáp lại.
Cô đến bên Ethan. Đưa vào tay anh chiếc hộp mà cô đang giữ bên mình.
“Ethan, đây là những chiếc bánh Papo-deanjo do chính tay em làm. Papo-de-anjo trong tiếng Bồ Đào Nha có nghĩa là Chiếc Nọng Cằm Của Thiên Thần”. Loại bánh đặc biệt này em chỉ làm riêng cho một mình anh mà thôi. Anh vui chứ?”. Ethan đáp lại Destiny vẫn với nụ cười tươi ấy. Gương mặt anh vẫn chưa lúc nào thôi hạnh phúc, kể cả khi được gắn chặt vào một phiến đá lạnh vô hồn.
Destiny tựa người vào ngôi nhà mà Ethan đang ngủ say trong đó. Nếu như có một điều gì đó tiếc nhất trong đời Destiny, đó chính là việc cô không dám nói lên những lời tận sâu trái tim mình với Ethan, để rồi chẳng còn cơ hội nào để tỏ bày. Chuyện cũ chỉ có thể là tiếc nuối mà thôi.
Destiny chẳng biết Ethan ra đi như thế nào, với lí do gì. Vì đó là điều mà anh đã căn dặn người thân của mình không cho cô được biết. Trong tâm trí Destiny chỉ còn lại hình ảnh Ethan chào tạm biệt cô ở sân bay trước khi anh sang Bồ Đào Nha du học. Đó là những hình ảnh sau cùng còn sót lại của Ethan trong cô.
Destiny nhìn vào những Chiếc Nọng Cằm Của Thiên Thần lần nữa và dần dần khóe mắt cay.
RAY ĐOÀN HUY
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: