Cho mình được mặc áo dài một lần nữa

Thứ năm, 15/06/2017 11:35 (GMT+7)

“Sau này không được mặc áo dài sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cho nên ráng mà trân trọng”. Lúc nghe cô nói câu này, mình còn nghĩ nó chẳng có gì gọi là tiếc nuối cả, một đứa không thích mặc áo dài và sẽ không phải mặc áo dài thì còn gì tuyệt vời hơn.

Trường mình hồi đó có quy định học sinh nữ phải mặc áo dài từ thứ hai đến thứ bảy, trừ hôm nào sáng có tiết thể dục thì được mặc đồng phục thể dục. Thực ra, trường mình có đồng phục từ 4 năm nay rồi, nhưng hầu hết nó chỉ được mặc vào những buổi chiều trong tuần mà thôi, còn buổi sáng thì… vẫn phải mặc áo dài.

Hồi năm 12, mình xem việc mặc áo dài như một cực hình. Mình luôn cố tìm mọi cách để không phải mặc áo dài đến lớp. Nào là, áo dài giặt không khô, áo dài bị dơ vì rớt xuống đất, trời mưa làm ướt áo dài… Mỗi lần không mặc áo dài mình cảm thấy vui vô cùng. Tâm trạng thoải mái vì được ngồi với bất kì tư thế nào mình thích. Còn mặc áo dài thì… việc đó quả là một sự bất lợi.

Mỗi lần mình đến lớp mà không mặc áo dài là sẽ bị cô chủ nhiệm… “điểm chỉ” một lần. Cô nói nếu một bạn không đồng phục thì cả lớp sẽ bị ảnh hưởng đến kết quả thi đua. Cô nói không phải lúc nào mình cũng nghĩ cho bản thân mình được, một lớp học mà ai cũng chỉ biết đến lợi ích cá nhân thì tập thể đó sẽ như thế nào. Cô còn nhấn mạnh: “Sau này không được mặc áo dài sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối, cho nên ráng mà trân trọng”. Lúc nghe cô nói câu này, mình còn nghĩ nó chẳng có gì gọi là tiếc nuối cả, một đứa không thích mặc áo dài và sẽ không phải mặc áo dài thì còn gì tuyệt vời hơn.

Trong lớp đứa nào cũng thương cô và gọi cô là má Diễm

Một tuần lớp mình học cô 2 buổi sáng và cứ sáng nào mình cũng bị nhắc nhở về đồng phục. Dần mình nhận ra lỗi, nhưng lúc đó mình vẫn muốn mặc áo đồng phục với quần tây xanh đi học, tan học bỏ áo ra ngoài và chạy ào ra quán chuối nướng trước cổng trường.

Đám con trai lớp mình cứ luôn bảo các bạn nữ mặc áo dài trông dễ thương cực, mình thì lại nghĩ: “Chắc bọn nó trừ mình ra”. Buổi sáng đi học, con đường Đồ Chiểu dẫn đến trường luôn ngập tràn màu trắng tinh khôi của những chiếc áo dài, tiếng nói cười ríu rít của các bạn nữ đang cắp sách đến trường. Buổi trưa tan học, ánh nắng sân trường chói chang, tà áo dài tung bay trong gió như những cánh bướm rập rờn hòa cùng tiếng xe máy, tiếng í ới gọi nhau của các bạn học sinh THPT chuyên Vị Thanh. Khung cảnh ấy sao thấy thân quen và thân thương quá đỗi.

Cho đến khi bước vào tháng 5, tiếng ve bắt đầu gọi hè và trên mấy tán phượng cũng đã xuất hiện những nụ hoa nhỏ li ti. Tim mình chợt dừng lại khi biết chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tụi mình sẽ phải xa trường. Như một phản xạ tự nhiên, mình nhìn xuống chiếc áo dài đang mặc và nghĩ sẽ còn được mặc nó bao nhiêu lần nữa? Mình thấy thương chiếc áo dài và bắt đầu siêng năng mặc nó hẳn ra.

Mẹ mình nói, khi tốt nghiệp THPT, mình vẫn còn cơ hội mặc áo dài, nhưng đó không phải là chiếc áo dài trắng năm nào, bởi lúc đó mình không còn là cô học sinh THPT nữa. Khung cảnh, thời gian và cảm giác sẽ hoàn toàn thay đổi. Lúc ấy, mình sẽ thấy nhớ tà áo dài mà mình từng không thích bởi đó là tà áo dài đẹp nhất trong cuộc đời.

Bây giờ, mình đã biết áo dài đẹp như thế nào, có ý nghĩa nhiều như thế nào đối với thời học sinh. Chiếc áo dài trắng tinh khôi của một cái tuổi hồn nhiên, vô tư và trong sáng. Giờ đây, chiếc áo dài tung bay dưới ánh nắng sân trường THPT chuyên Vị Thanh sẽ chỉ còn là kỉ niệm với mình. Cho dù sau này, mình có cơ hội mặc lại chiếc áo dài năm đó và đi dưới sân trường thì cảm xúc cũng không còn như xưa nữa.

Mấy hôm trước có dịp thấy các bạn chụp ảnh kỷ yếu với chiếc áo dài, mình chỉ biết ngậm ngùi mà không nói được gì. Mắt mình rưng rưng và nhớ lại những tháng ngày ấy. Mình lại ao ước, phải chi ngày đó mình trân trọng tà áo dài nhiều hơn, phải chi ngày đó mình thường xuyên mặc áo dài đến lớp hơn và phải chi mình lại được về trong những ngày tháng ấy.

HUỲNH NHI

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: