img

1.

Nó là một đứa thường xuyên “overthinking” - suy nghĩ quá mức về những điều chưa xảy ra rồi lại cảm thấy khổ sở trong hàng tá kịch bản “tự biên tự diễn”. Nó đã bị hai đứa bạn thân là Linh Đan và Hà Phương mắng không biết bao nhiêu lần vì cái tật chẳng mấy tốt đẹp này, nhưng rõ ràng là nó vẫn không chừa.

Nói đúng hơn, nó không biết làm thế nào để ngăn dòng suy nghĩ cứ chảy ào ào trong tâm trí mình.

“Cách tốt nhất để không tự “buộc” mình lại là đừng nghĩ nhiều nữa!” - Linh Đan phán một câu xanh rờn.

Đó là một mệnh lệnh chứ chẳng phải giải pháp thiết thực mà nó cần. Bởi nếu có thể tự mình kiểm soát chuyện “nghĩ nhiều” đã không có vấn đề gì đáng nói ở đây. Thế cho nên, mỗi lần nghe Linh Đan giận dữ nói thế, nó chỉ biết thở dài đánh thượt. 

Nó hiểu cô bạn thân muốn tốt cho mình, nhưng có khi chính cô cũng không biết phải giúp bạn mình như thế nào. Tâm trí và những dòng suy nghĩ thuộc quyền sở hữu cá nhân. Đến nó còn “lực bất tòng tâm”, huống chi là người bên ngoài nhìn vào như Linh Đan.

Hà Phương thì không khuyên những câu “có cũng như không” kiểu thế. Hà Phương hành động thay lời muốn nói bằng cách thỉnh thoảng gửi cho nó vài bản ballad du dương. Một Hà Phương hướng nội nhận thấy âm nhạc có khả năng xoa dịu tâm trí người ta trong chốc lát. 

Nó thấy cũng đúng, nhưng thật sự là chỉ-trong-chốc-lát mà thôi. Thậm chí đôi khi, nó vừa nghe nhạc và vừa “overthinking” một cách ngon lành! YouTube tự nhảy qua biết bao playlist rồi mà trong đầu nó chỉ toàn những rối ren đâu đâu. Nó bất lực lắm.

Điều nó hay “overthinking” nhất là về kết quả của một quá trình, một hành động. Nó tự vấn những điều mình đang làm hoặc sắp làm rồi sẽ dẫn mình tới đâu. Nếu đích đến chẳng phải như tưởng tượng, nó sẽ thế nào?

Đấy, mọi thứ chưa hoàn thành hoặc chưa có cơ hội bắt đầu để hoàn thành là tâm trí nó đã làm loạn cả lên. 1.001 câu hỏi vì sao ấy có trời mới biết, vì tất cả đều ở thì tương lai! Mà tương lai là một điều vô định và không ai có thể tiên đoán trước.

Thỉnh thoảng, nó tìm đến “niềm tin tâm linh” là tarot và thần số học với hy vọng biết được chút tín hiệu gì đó từ vũ trụ. Nhưng nghe xong, độ “overthinking” của nó thậm chí còn tăng cao gấp bội. Những tín hiệu chung chung, không chắc chắn ấy khiến nó lại tự đặt ra thêm nhiều câu hỏi vì sao nữa. Giống như “kịch bản” nhận được những “gợi ý” mới để phát triển thêm vậy.

Kết quả là vòng luẩn quẩn tiếp tục được nới rộng. Nó quả thực đã tự “mua dây buộc mình” đúng như những gì Linh Đan đề cập.

2.

Mắt Toét là một trang fanpage Facebook mà nó rất thích và thường xuyên tương tác với các bài đăng. Có lần, admin của trang đăng tải một cuộc hội thoại ngắn giữa hai người với nhau:

- Em sợ lắm.

- Thế thì vừa làm vừa sợ.

Nó thả “wow”. Tự nhiên nó thấy nể phục cái sự “vừa làm vừa sợ” ấy. Dù sợ nhưng không dừng lại. Giữ tâm lý hơi lo sợ một chút cũng là cách nắm giữ sợi dây thăng bằng và bước đi thật cẩn thận, nghiêm túc trên hành trình của mình.

Nhưng nó đâu có làm được thế. “Overthinking” xong là nó ngay lập tức muốn dừng lại mọi thứ đang làm hoặc sắp làm. Nó sợ chuyện diễn ra theo đúng những gì... nó sợ. Và nó chọn bảo vệ bản thân bằng việc dừng lại để ngăn chặn hiểm họa.

Ừ, không làm thì chẳng có cái gọi là xác suất rủi ro. Suy nghĩ này đeo bám nó suốt một thời gian dài. Một số thứ đang từng bước thành hình bỗng dưng bị bỏ ngỏ, một số khác còn đáng thương hơn khi chỉ mới thành hình... trong giấc mơ hằng đêm. Nó cũng tiếc đứt ruột. Nhưng nó sợ thực tế phũ phàng là nó sẽ thất bại hơn.

Truyện ngắn Mực Tím: Chạy theo bong bóng- Ảnh 1.

Minh hoạ: PHÚC GIANG

Qua vài lần như thế, nó đâm ra thu mình hẳn. Nó không còn tự tin với giá trị bản thân khi chẳng đủ can đảm làm mọi việc đến nơi đến chốn. 

Nó cũng xấu hổ với gia đình và bạn bè đồng trang lứa bởi mình không dám mơ quá lớn. Nó chỉ quanh quẩn bên những dự định được cho là an toàn, hạn chế hoặc không có rủi ro.

Đã có một khắc trong cuộc sống thường ngày, nó chợt dừng lại và suy nghĩ: “Làm thế này thì trái tim mình có bình yên hơn không?”. 

Ở góc độ nào đó, nó thấy có. Không bị đời “quật ngã”, không quằn quại khẳng định bản thân, không làm gì quá sức rồi “té đau”. Mọi thứ cứ chầm chậm trôi như thế.

Mặt khác, trái tim nó cứ bị dằn vặt bởi câu hỏi: “Sao không thử một lần vừa làm vừa sợ để sau này nhìn lại không thấy hối hận?”.

Liệu người ta có thể theo đuổi điều mình muốn bất chấp khó khăn và rủi ro cao? Nó hơi rùng mình. Nhưng hình như cũng không phải là không thể. Chỉ cần bản thân đủ quyết tâm.

“Overthinking” xem chừng là một điều tốt nếu chỉ dừng ở mức “nhìn xa trông rộng” để vạch ra những biện pháp hạn chế tối đa rủi ro. Chứ “overthinking” chẳng nên là tảng đá lớn cản chân những “tay mơ” mới chập chững vào đời như nó.

Suy nghĩ đó gần như làm nó vỡ lẽ. Nhưng nó vẫn cần một cú hích để hoàn toàn thay đổi.

3.

Chiều đó tan học, nghĩ thế nào mà nó lang thang ở một công viên gần trường chứ chưa vội về nhà ngay. Hôm nay, nó cũng không đi cùng Linh Đan và Hà Phương.

- Hai cậu về trước đi, tớ muốn đi dạo một lát - Nó thông báo để hai bạn khỏi lo lắng.

- Một mình sao? - Linh Đan

thắc mắc.

- Ừ, một mình thôi. Nhưng suy nghĩ của một “overthinker” đã đủ khiến bên trong “ồn ào” như thể có rất nhiều người xung quanh rồi - Nó nói, nửa đùa nửa thật. Nhưng mong là hai cô bạn không trầm trọng hóa vấn đề.

- Ổn không đấy? - Hà Phương lúc này mới dè dặt lên tiếng.

- Ổn mà, tớ cần suy nghĩ một vài thứ. Nhưng tớ hứa là chúng sẽ tích cực hơn - Nó đáp ra vẻ quyết tâm lắm. Chính nó cũng mong nó nói được làm được.

- Vậy được, tụi tớ đi về trước nhé. Có gì cứ alo là bọn này xuất hiện ngay - Linh Đan bình thường cộc tính chứ đụng chuyện bạn bè là cô chân thành và ấm áp như thế đấy.

Nó xúc động lắm. Cũng nhẹ nhõm vì hai bạn tôn trọng nhu cầu riêng của mình mà không hề phán xét.

Tạm biệt Linh Đan và Hà Phương xong, nó leo lên chiếc Cub con con của mình rồi nổ máy cho xe chạy. Vừa đi trên đường, nó vừa cố gắng hít hà làn gió mát rượi và thu cả vào tầm mắt vầng hoàng hôn rực rỡ như đang loang màu trên nền trời bao la kia.

Thấy thương cuộc đời trong phút chốc. Tâm trí cũng tạm được nghỉ ngơi. Nhất định hôm nào nó phải nói cho Hà Phương biết, ngoài những bản ballad không lời Hà Phương gửi, thiên nhiên cũng là giải pháp tạm thời để xoa dịu một-cái-đầu-nghĩ-nhiều.

Đậu xe xong, nó nhẩn nha từng bước trong công viên và lẩm bẩm giai điệu gì đó. Nơi này không quá rộng nhưng được cái nhiều cây xanh và gần một hồ nước mát. Ở đây, cái gì cũng có số lượng được tính bằng “một vài”.

Một vài thiết bị tập thể dục.

Một vài chiếc ghế đá.

Một vài người cao tuổi đang ngồi hóng gió.

Một vài em nhỏ chạy lăng xăng.

Mọi thứ vừa đủ nhưng góp phần mang lại sự bình yên thật to. Nó hạnh phúc với ý nghĩ này. Chắc đây là một trong những “suy nghĩ tích cực” mà nó đã hùng hồn tuyên bố với Linh Đan và Hà Phương ban nãy.

Thật ra hôm nay, nó nổi hứng tìm một nơi hòa hợp với thiên nhiên để vừa tản bộ, vừa suy nghĩ thêm về chuyện lần trước. Cái chuyện mà “vừa làm vừa sợ” ấy. Lần đó, “hạt mầm” trong tim nó mới cựa quậy chút xíu, tiến bộ hơn là nứt một kẽ thật nhỏ ở phần đầu. 

Nó cần suy nghĩ thêm để vết nứt ấy lớn hơn, tạo điều kiện cho hạt mầm nảy nở thành cây con. Để làm được điều đó, việc lựa chọn môi trường lý tưởng là điều rất quan trọng. Hệt như trong môn sinh học năm nào.

Dĩ nhiên, nó không thể chọn một nơi vốn đã đầy rẫy áp lực học hành, thi cử như trường lớp. Nó cũng không muốn ngồi cạnh “máy nói” Linh Đan và chịu đựng ánh mắt thăm dò của Hà Phương. Về nhà thì càng không. Giờ này là giờ cơm, mẹ sẽ chẳng để nó ru rú trong phòng riêng mãi đâu.

Vì thế, nó tạm xa rời những môi trường quen thuộc ấy để tìm về một miền an yên hơn. Tốt hơn hết là nơi có thật nhiều cây xanh và thiên nhiên bao quanh.

Giữa thành phố đất chật người đông, công viên có lẽ là một địa điểm thích hợp nhất.

Truyện ngắn Mực Tím: Chạy theo bong bóng- Ảnh 2.

Minh hoạ: PHÚC GIANG

4.

Đi thêm một đoạn nữa, nó bắt gặp mấy em bé ban nãy đang đuổi bắt thứ gì đó. À, là bong bóng. Bong bóng được tạo ra từ xà phòng. Chúng có thể to, có thể nhỏ, tùy vào năng lực của người thổi. Điểm chung là chúng đều phản chiếu ánh sáng muôn màu từ vạn vật xung quanh, điểm tô cho sự trong suốt của chính mình chút rực rỡ lúc chiều tà.

Cảnh tượng trước mắt khiến nó ngẩn ngơ mất vài giây. Đẹp quá. Nó khẽ thốt lên như thế. Ánh hoàng hôn vẫn chưa ngừng loang ra khắp cả nền trời. Đám nhóc đáng yêu thì mải miết tạo ra những chiếc bong bóng diệu kỳ, thu cả vào bên trong ánh hoàng hồn rực cháy ấy.

Nếu có máy ảnh ở đây, nó sẽ không ngần ngại chụp lại vài pô để đời.

À không. Chẳng cần thiết lắm. Nó từng nghe Hà Phương nói rằng máy ảnh chẳng qua là mô phỏng lại cơ chế hoạt động của đôi mắt, nhưng mãi mãi không thể sánh với giác quan của con người. Thế cho nên, nó đang có cho mình “chiếc máy ảnh” thần kỳ nhất ở đây để lưu giữ khoảnh khắc nên thơ trước mắt đấy thôi.

Lại nói đến chuyện đám trẻ đang đuổi bắt bong bóng. Nó thấy kỳ lạ quá chừng. Chúng có biết bong bóng rồi sẽ tan đi hay không? Vậy tại sao còn gắng sức đuổi theo mãi, chỉ để chạm vào bong bóng và tiếc đứt ruột nhìn chúng biến mất ngay trước mắt mình? Đó chẳng phải là việc làm tốn công vô ích hay sao?

“Tách... tách...”.

Tiếng gì thế nhỉ? Nó quay đầu lắng nghe trong khi đang thắc mắc về hành động của bọn trẻ. Nhưng không phải âm thanh nào gần đó. Điều lạ lùng là nó nghe thấy âm thanh khá rõ. Như thể nó diễn ra ngay bên trong mình.

Âm thanh ấy lặp lại. Hình như là tiếng “tách” của “hạt mầm” thì phải! Nó gần như reo lên với phát hiện ấy.

Hạt mầm bắt đầu nứt tiếp. Mảng nứt lần này có vẻ to hơn lần trước, đúng như điều nó mong đợi. Nó tiếp tục yên lặng chờ đợi. Một cú hích cho sự vỡ lẽ lần trước. Để hoàn toàn vỡ lẽ. Để không còn gì lăn tăn trong lòng.

Trở lại với thắc mắc ban nãy, nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi. Phải rồi, những đứa trẻ tập lớn như nó chỉ chăm chăm vào mục tiêu, đích đến. Còn những đứa bé kia lại đang tận hưởng quá trình, hưởng thụ cảm giác theo đuổi một điều gì đó thật đẹp. Nếu đã là vậy, kết quả dù có như thế nào cũng không quan trọng...

Ngay trong đầu nó lúc này đang là lớp lớp suy nghĩ nối tiếp nhau. Nhưng chúng không làm nó mệt nhoài như những lần trước. Một cảm giác hạnh phúc từ từ xâm chiếm các tế bào... Sau khi gật gù đồng tình với hành động của đám trẻ, nó lập tức liên hệ giải pháp cho vấn đề của chính mình thời gian qua.

Nó đã từng sợ sệt đủ thứ trên trời dưới đất, phần nhiều là những thứ chẳng rõ có xảy ra không. Những giấc mơ của nó dang dở cũng là vì nỗi sợ này chứ đâu. Nó đâm ra giận mình quá xá.

Lần này, nó có lẽ sẽ chẳng “vừa làm vừa sợ” như lời khuyên của Mắt Toét nữa cũng không chừng. Sợ thế đủ rồi. Nó sẽ vừa làm vừa hân hoan, hệt như cách đám trẻ cố đuổi bắt một thứ chóng tan là bong bóng. Nó sẽ cố gắng tập trung vào quá trình hơn đích đến. Ít nhiều cũng sẽ tìm thấy những niềm vui be bé trên cả chặng đường dài. Như thế đã là quá đủ rồi, phải không?

Cho đến khi nó hoàn toàn thỏa mãn với sự vỡ lẽ trong mình và định bụng quay đi, một đứa trẻ trong đám bất giác nhìn nó rồi mỉm cười: “Em thấy chị đứng đó nãy giờ. Chị có muốn chơi cùng tụi em không?”.


MAI
PHÚC GIANG
NAM KHA



Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    Bộ sưu tập cặp đi học độc lạ của Trường THPT Võ Văn Kiệt vào ngày thứ 5 hạnh phúc

    Bộ sưu tập cặp đi học độc lạ của Trường THPT Võ Văn Kiệt vào ngày thứ 5 hạnh phúc

    Teen Trường THPT Võ Văn Kiệt đã có nhiều ý kiến sáng tạo, hài hước để thay thế chiếc cặp truyền thống trong Ngày thứ 5 hạnh phúc tại trường.

    Ngày thứ 5 hạnh phúc của teen Trường THPT Võ Văn Kiệt

    Ngày thứ 5 hạnh phúc của teen Trường THPT Võ Văn Kiệt

    Teen Trường THPT Võ Văn Kiệt (quận 8) đã có một "ngày thứ 5 hạnh phúc" với trải nghiệm không mặc đồng phục và không mang cặp sách đi học.

    Mê mẩn vẻ đẹp của hoa bằng lăng qua ống kính của chàng trai gen Z

    Mê mẩn vẻ đẹp của hoa bằng lăng qua ống kính của chàng trai gen Z

    Cứ vào độ giữa cuối tháng tư, những cây hoa bằng lăng trên tuyến đường quốc lộ 80 thuộc thị trấn Lấp Vò (Đồng Tháp) lại có dịp khoe sắc.

    Truyện ngắn Mực Tím: Bên cạnh cậu, my dear!

    Truyện ngắn Mực Tím: Bên cạnh cậu, my dear!

    Chợt tôi nghĩ đến một bài hát về chuyến tàu thanh xuân của IU, bài hát ấy có thông điệp thế này: "Mùa xuân tuy ngắn ngủi nhưng rồi sẽ quay trở lại".

    Truyện ngắn Mực Tím: Gió theo lối gió, mây đường mây

    Truyện ngắn Mực Tím: Gió theo lối gió, mây đường mây

    Gió theo lối gió, mây đường mây. Rồi một ngày ở trời Tây xa lắc ấy, cơn gió kia vì phải lòng đám mây lang thang mà vượt biển quay lại, đẩy đám mây theo chân cùng mình rong ruổi khắp đất trời.

    Truyện ngắn Mực Tím: Đừng nói tạm biệt

    Truyện ngắn Mực Tím: Đừng nói tạm biệt

    Bởi với mình, bán đảo không chỉ đơn thuần là bán đảo, vì bán đảo có cậu. Chưa nói gì đến việc ra bán đảo, chỉ nghĩ đến hai chữ bán đảo thôi là mình đã bắt đầu nhớ cậu rồi.

    Truyện ngắn Mực Tím: Tiệm trà ở thiên đường

    Truyện ngắn Mực Tím: Tiệm trà ở thiên đường

    Hình như em ở trong tâm trí anh thì phải, ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Anh không chắc nữa nhưng khi em đi rồi, anh thấy nhớ nhớ thế nào ấy.

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa hồng ửng nắng

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa hồng ửng nắng

    Sáng hôm sau, Giang rất bất ngờ khi biết tin người mình thích từ nay sẽ sang phụ đạo học tập. Trái tim cô đập liên hồi, muốn chối từ nhưng lại sợ mất cơ hội đặc biệt này.

    Truyện ngắn Mực Tím: Lời nhắn dành cho mây xốp trắng

    Truyện ngắn Mực Tím: Lời nhắn dành cho mây xốp trắng

    Tôi nhận lấy cây kẹo bông trên tay Tuấn. Hai má cậu ấy đỏ ửng. Sau lưng cậu, khoảng trời xanh lơ có vài đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Tự nhiên tôi cảm thấy, ừm, được gọi là mây xốp trắng nghe cũng đáng yêu, nhỉ?

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa Tigon trên ngón tay

    Truyện ngắn Mực Tím: Hoa Tigon trên ngón tay

    Lần này thì chúng tôi quay ra nhìn nhau, cơn gió ngang qua, quẫy tung bụi hoa Tigon để lại một bông rất nhỏ rơi xuống Nikita. Cậu đặt nó vào lòng bàn tay tôi.