Truyện ngắn: Khủng long xanh

Thứ hai, 04/01/2021 20:23 (GMT+7)

Tôi gặp Khủng Long trong trung tâm thương mại. Cậu ấy cao và nổi bần bật trong lớp áo khủng long màu xanh to đùng.

Khủng Long có nhiệm vụ đứng trước quầy bán hàng nhún nhảy theo nhạc, hoặc ôm những đứa trẻ nhỏ vào lòng. Hay phát quà cho những người ghé vào cửa hàng.

Có lẽ tôi và Khủng Long sẽ mãi lướt qua nhau rồi mất hút nếu như Khủng Long không hậu đậu đến mức vô ý xách nhầm túi đồ ăn của tôi. Khi tôi tìm thấy Khủng Long ở phía trong hàng ghế gần góc quán KFC, cậu ấy đã ăn sạch túi thức ăn của tôi mà chẳng hề phát hiện ra đã có sự nhầm lẫn tai hại nào cả. Khủng Long hoảng loạn cúi gằm mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi. Trong bộ đồ nóng dày và cồng kềnh, tôi tự hỏi rốt cuộc Khủng Long đã đánh chén bữa trưa như thế nào khi đến bộ đồ vẫn không hề cởi ra.

Khủng Long không nói, chỉ cúi gằm mặt, tay hơi run lên. Tôi bảo không sao cả. Hỏi Khủng Long thức ăn tôi làm có ngon không?

- Rất ngon.

Lồng đựng thức ăn được vét sạch sẽ cho tôi biết lời Khủng Long nói là sự thật. Cậu ấy có vẻ đã ăn rất ngon lành.

- Nếu đã ngon đến vậy, mai tớ làm cho cậu một phần khác!

- Không cần đâu.

- Cậu là người đầu tiên khen ngợi tớ nấu ăn ngon đấy, Khủng Long ạ!

Mai Khủng Long không đi làm, tôi hỏi chị quản lí ở cửa tiệm Khủng Long thì chị ấy cười. Bảo Khủng Long chỉ làm việc ở cửa hàng ba ngày trong một tuần. Và khoảng thời gian làm việc sẽ chỉ kéo dài trong vòng hơn hai tháng. Tôi hỏi về thông tin của Khủng Long, nhưng chị quản lí cửa hàng từ chối. Trước khi rời đi, tôi cố nán lại hỏi chị quản lí đặc điểm để có thể nhận dạng Khủng Long.

- Chị cũng không rõ, cậu ấy trông khá cao và gầy.

Dường như sau lớp áo Khủng Long to xụ, đến chị quản lí cũng chẳng hề biết mặt của Khủng Long. Hôm Khủng Long đi làm, tôi có ghé ngang qua. Cậu ấy đang bận làm việc của mình. Nhún nhảy theo nhạc và ôm những đứa trẻ vào lòng. Thoạt lâu có người đến tặng kẹo cho Khủng Long. Viên kẹo bé tí xíu với màu sắc rực rỡ nằm lọt thỏm trong tay Khủng Long. Cậu ấy cười run người và xoay một vòng tròn thể hiện sự vui vẻ. Tôi không muốn làm phiền Khủng Long, nên chỉ đi ngang qua như những vị khách, và có lẽ trong đám đông, Khủng Long cũng chẳng hề nhận ra tôi.

Tôi ghé cửa hàng khi đã vào ban trưa, Khủng Long đã làm xong việc và chuẩn bị rời đi. Tôi chạy đến kéo tay Khủng Long lại, chỉ vào lồng đựng thức ăn tôi chuẩn bị riêng cho cậu ấy. Nhưng Khủng Long buông lỏng tay, cậu ấy chỉ vào túi đựng thức ăn mang theo bên hông, tỏ ý rằng mình đã ăn rồi. Sau đó Khủng Long vẫy tay chào và rời đi.

Tôi trở về cửa hàng của chị gái cũng nằm trong khu trung tâm thương mại cách nơi Khủng Long làm vài gian hàng. Một mình thưởng thức bữa ăn chuẩn bị cho Khủng Long nhưng cậu ấy lại chẳng động đến. Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ miên man, dường như Khủng Long có thứ gì đấy đang giấu kín, trông rất bí ẩn, và cũng khá ngồ ngộ. Khi tôi ăn xong, tôi nhìn thấy Khủng Long đang đứng lấp ló bên ngoài cửa hàng, cậu ấy như muốn bước vào, vừa lúng túng chẳng biết có nên đi vào gặp tôi không. Cho đến khi tôi trở ra gặp Khủng Long, cậu ấy đưa tôi một chai nước giải khát, và nhét vào tay tôi những viên kẹo đủ sắc màu mà cậu ấy vừa được tặng.

- Cảm ơn!

Khủng Long nói xong liền chạy biến đi mất.

- Mai tớ vẫn sẽ đem đồ ăn đến cho cậu. - Tôi nói với theo.

Tôi đem đồ ăn cho Khủng Long thật sớm, khi cửa hàng chỉ lát đát vài người khách chứ vẫn chưa đông nghẹt người như giờ cao điểm của mọi ngày. Lần này Khủng Long nhận lấy túi đồ ăn. Vui vẻ dang tay, tôi ôm chặt lấy Khủng Long, hương thơm từ chiếc áo to dày khiến tôi an lòng đến lạ. Khủng Long đặt tay lên tóc tôi, xoa nhẹ nhàng, và ngay sau đó cậu ấy liền buông thõng tay.

- Cảm ơn!

Tôi chạy tới cửa hàng của Khủng Long khi trời đã vào ban trưa. Định bụng sẽ rủ cậu ấy đi ăn cùng. Khủng Long lắc đầu, bảo mình đã ăn xong rồi. Còn khen đồ ăn tôi làm rất ngon.

- Tại sao không chờ tớ.

- Xin lỗi, ngày sau tớ đền cậu được không?

- Được.

Hôm sau Khủng Long đền tôi một bữa ăn do chính tay cậu ấy chuẩn bị. Bài trí hơi vụng về, nhưng khá ngon. Tôi cùng Khủng Long ngồi ở góc quán cà phê. Khủng Long bảo rằng cậu ấy đã ăn rồi.

- Tớ thích nhìn cậu ăn hơn.

- Vì sao?

- Trông cậu ăn vừa ngon lành lại có vẻ rất vui vẻ. Nhìn thật thích.

- Tớ có thể ôm cậu một chút được không, Khủng Long?

- Được.

Khủng Long dang tay ôm gọn tôi vào lòng. Hương thơm tỏa ra từ chiếc áo to dày mang đến cảm giác thân thuộc và an lòng đến lạ. Tay Khủng Long trượt qua tóc tôi, nhẹ nhàng và âu yếm.

- Có thể cho tớ nhìn thấy cậu được không? Một chút thôi!

- Xin lỗi!

- Tớ sẽ giữ bí mật.

- Chờ một lúc nào đó, tớ có đủ sự chuẩn bị đã nhé!

- Được!

* * *

Tan làm, trời đổ mưa bất chợt. Khủng Long đứng nép sát người vào cổng lớn dưới sảnh chờ của trung tâm thương mại. Cậu ấy đứng tần ngần, chắc hẳn đang suy nghĩ không biết mưa lúc nào mới tạnh. Tôi đến và vỗ vào vai Khủng Long, cả hai cùng nhau đứng chờ mưa tan. Rất lâu sau không khí yên tĩnh đến gượng gạo. Khủng Long lên tiếng hỏi:

- Cậu thích mưa không?

- Không hẳn, còn cậu!

- Rất thích, nếu không phải vì bộ đồ Khủng Long to lớn này, có lẽ tớ đã chạy ù vào màn mưa rồi cũng nên.

Tôi bật cười, nói chêm vào.

- Khi còn bé tớ cũng rất thích mưa. Cảm giác đắm mình vào cơn mưa quả thật rất tuyệt vời.

Khủng Long gật gù, bất chợt vươn tay hứng trọn giọt mưa đang rơi trên không trung.

- Mai cậu rảnh chứ, chúng ta gặp nhau sau giờ làm nhé!

- Được.

Buổi làm của Khủng Long kết thúc sớm hơn thường ngày. Cậu ấy đứng chờ tôi ở cửa hàng của chị gái. Khi tôi ra ngoài, Khủng Long nhét vào tay tôi li trà gừng nóng mà cậu ấy đã giữ trong người để cho nhiệt độ không bị giảm bớt đi. Khủng Long rủ tôi đến quán KFC chúng tôi thường ngồi, cậu ấy muốn đàn cho tôi nghe một bản nhạc.

Khủng Long tháo găng tay, đàn ukulele một cách rành mạch. Bản nhạc vui vẻ vang trong giờ nghỉ trưa khiến tâm trạng bớt đi phần nào mệt mỏi. Khủng Long đưa tôi cây ukulele, hỏi tôi có muốn học không, cậu ấy sẽ hướng dẫn cách chơi. Tôi giấu tay sau lưng, lắc đầu nguầy nguậy.

- Tớ vụng về lắm, khéo lại làm hỏng đàn của cậu mất.

Khủng Long im lặng, bàn tay to khẽ đặt lên tóc tôi, nhẹ nhàng và âm yếm. Và rồi cậu ấy bước đến, ôm chặt tôi vào lòng. Trong chiếc áo Khủng Long màu xanh to và dày, tôi cảm nhận được hơi ấm và sự an tâm hiếm hoi.

- Cảm ơn cậu, vì tất cả!

Mưa kéo dài đến tận trưa vẫn không dừng. Khủng Long ra về. Cậu ấy chạy băng qua màn mưa, bóng lưng cao gầy bị mưa làm cho ướt đẫm, trông có vẻ buồn bã và đơn độc đến lạ.

* * *

Sau hôm ấy, Khủng Long nghỉ việc ở trung tâm thương mại. Không để lại một lời từ biệt, không một phương thức liên lạc, đến cả tên và hình dạng của cậu ấy tôi cũng không biết. Tôi đứng tần ngần nhìn vào chú Khủng Long xanh mới mẻ ở cửa hàng. Cảm giác thân thuộc và an tâm biến mất, thay vào đó là nỗi buồn chẳng thể nào định hình.

- Khủng Long, tại sao cậu lại có thể rời đi như vậy chứ.

* * *

Mưa to suốt nhiều ngày liền, chàng trai có dáng người cao gầy đứng tần ngần dưới mái hiên ở bến xe buýt suốt một giờ liền, bỏ qua rất nhiều chuyến xe, bỏ qua cả khung cảnh hỗn loạn và chen chúc. Rồi một lúc, chàng trai quyết định trở về, xuyên qua màn mưa bước từng bước thật chậm rãi. Tôi chạy đến, nhẹ nhàng đẩy chiếc ô của mình sang cho chàng trai, chàng trai ban đầu giật mình, sau đó mặt liền trở nên căng thẳng hẳn ra, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lự. Tôi cười nhẹ, bảo mưa như thế này rất dễ ốm.

- Tôi tiện đường tiễn cậu một đoạn.

Chàng trai gật đầu, nói lời cảm ơn ngắn gọn. Chúng tôi bước đi chậm rãi tiến về phía trước, mưa mỗi lúc một lớn, lấn át cả tiếng xe cộ mọi hôm vốn inh ỏi.

- Cậu không có gì muốn nói với tớ sao, Khủng Long?

Chàng trai giật mình, cúi gằm mặt.

- Tại sao, cậu nhận ra tớ!

- Tại sao lại tránh tớ, tại sao lại rời đi không báo trước. Tại sao?

- Xin lỗi!

- Đừng xin lỗi tớ. Khủng Long!

Tôi lấy trong túi xách hai bức ảnh đưa cho Khủng Long. Bức ảnh thứ nhất chụp bóng lưng của cậu ấy ở khoảng cách khá xa, khi cả người Khủng Long đang bị ướt sũng nước trong bộ đồ cồng kềnh và dày dặn. Bức ảnh thứ hai là hình chị tôi chụp được, khi Khủng Long đã nghỉ việc ở trung tâm thương mại. Trong hình cậu ấy đứng nép người bên hông cửa hàng của chị tôi, hướng đôi mắt buồn bã vào trong như chờ đợi một thứ gì đấy thật vô định.

- Là vì cái này phải không?

Tôi đưa tay chạm vào mặt Khủng Long, nơi gò má trái bị bỏng một mảng lớn. Có thể vì điều này, cậu ấy luôn phủ nhận sự tồn tại của chính bản thân mình. Cũng như tránh né mọi ánh nhìn của những người đối diện. Mặt của Khủng Long trở nên nóng ran và đỏ ửng. Cậu ấy bất chợt luống cuống không biết làm gì, ánh mắt vô định né tránh tôi. Tôi xòe bàn tay dư một ngón của mình, cười nói.

- Tớ từng như cậu. Chúng ta giống nhau. Nhưng từ khi gặp cậu, tớ bỗng thấy yêu mọi khuyết điểm của bản thân mình.

- Vì sao?

- Vì sự ấm áp cậu mang lại.
Tôi nắm lấy tay Khủng Long.

- Chúng ta là con người, và chẳng có ai hoàn hảo cả. Mọi khuyết điểm tạo nên một đặc điểm riêng biệt để nhận dạng. Giống như vết bỏng này, giống như bàn tay dư ngón này. Nhờ vậy mà trong đám đông, chúng ta không để lạc mất nhau.

Hôm nay mưa lớn, nhưng tôi nhận ra tim mình ấm áp đến lạ thường. Vì sau tất cả, chúng tôi chẳng để lạc mất nhau dù chỉ một lần.

* * *

Mọi khuyết điểm của bản thân sẽ trở thành một phần riêng biệt và duy nhất của chính mình.

18. WINDD

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: