Khoảng thời gian đẹp nhất là khi còn ở bên gia đình

Thứ sáu, 12/03/2021 10:10 (GMT+7)

Tôi đã từng nghe một câu chuyện trong một chuyến đi đặc biệt của tôi, nó mang cho tôi một cảm giác khác thường và đâu đó giúp tôi nhận ra rằng khoảng thời gian đẹp nhất là khi còn bên gia đình.

Ta đến với cuộc đời này bằng những tình thương quý giá, bằng những trái tim bao dung và những vòng tay ấm áp. Giá trị của bản thân ta nằm ở cách đối xử với mọi người, mọi vật. Và tình yêu thương là thứ gắn kết ta lại, là thứ tình cảm thiêng liêng khó tả và dễ tổn thương. Tôi đã từng nghe một câu chuyện trong một chuyến đi đặc biệt của tôi, nó mang cho tôi một cảm giác khác thường và đâu đó giúp tôi nhận ra rằng khoảng thời gian đẹp nhất là khi còn bên gia đình. Đáng lẽ ra, cô bé tôi đã gặp có một cuộc sống tốt hơn, một tuổi thơ rất đẹp nhưng…cái ngày định mệnh đó, mọi thứ đã thay đổi.

Ngày hôm đó, xe nhà tôi men theo một con đường nhỏ dưới ánh ban mai của ngày. Khung cảnh yên bình nên thơ, chốc lát trước mắt tôi là một căn nhà, một căn nhà rất đỗi đặc biệt, căn nhà của những đứa trẻ bị bỏ rơi giữa dòng đời hối hả.

Tôi cùng ba mẹ bước xuống xe, một đám trẻ ùa ra, đón chào chúng tôi. Không để đám trẻ thất vọng, tôi nhẹ nhàng ôm lấy các em, đâu đó phía xa tôi chợt thấy một cô bé xấp xỉ tuổi mình đang ngồi trên chiếc xích đu. Nhìn cô bé rất u buồn, sâu thẳm trong ánh mắt em như đã từ lâu nén những giọt nước mắt. Khi đó, tôi đi đến bên chiếc xích đu rồi hỏi: “Cho chị làm quen em nhé?”. Em ấy đồng ý. Tôi và đám trẻ cùng nhau nói chuyện rất vui, kể cho nhau nghe những câu chuyện hằng ngày. Ở đây, từng cặp mắt vô tư, nở trên môi những nụ cười rạng rỡ, nhưng mang trong mình một câu chuyện bất hạnh. Và cô gái nhỏ lúc nãy muốn góp chuyện cùng chúng tôi.

Em kể: “Trong kí ức của em, em nhớ rằng mình đã có một gia đình rất hạnh phúc. Như mọi ngày, em bước ra cái cánh cổng trường đầy màu nhiệm, nghe giọng nói ấm áp, quen thuộc: ‘Dương ơi’. Ngồi lên xe, em và ba cùng nhau đi về nhà. Trên đường đi, cảnh sắc đẹp hơn ngày thường, em không nghĩ rằng đó là lần cuối cùng được ngồi cùng ba. Một tiếng động thật lớn, em và ba ngã xuống đất. Nhìn theo người ba của em, cảnh tượng trước mắt em là một… nụ cười cuối cùng, một nụ cười chào tạm biệt. Em thật sự không nghĩ ba sẽ rời xa em sớm đến vậy.”

Nghe đến đây, ánh mắt của tôi đã vấn vương những giọt lệ, tôi ôm chầm lấy em. Tại sao một cô gái bé nhỏ như này lại có thể chịu đựng những vết thương tâm hồn đau đớn suốt từng mấy năm. Em kể tiếp:

“Em ngước nhìn lên di ảnh của ba, em nhớ đến gia đình đầy ắp tiếng cười ngày nào. Sống với mẹ được hai năm, không ngày nào em quên được cái ngày định mệnh ấy, ngày mà ông trời chia cắt tình cảm của em và ba. Bỗng một hôm, người người kéo nhau đi vào nhà em, họ dọn hết đồ trong nhà. Sợ lắm… em sợ cái cảm giác lạnh lẽo ấy lắm. Mẹ ôm em vào lòng, khẽ hôn lên trán và dặn em "Phải ngoan biết chưa?’. Đến mẹ cũng muốn bỏ em sao, mẹ dắt em đến căn nhà có một đám trẻ vô tư chào đón em. Không nhìn lấy em một lần, mẹ vội quay đi. Nhìn theo mẹ, nước mắt đã úa lấy gương mặt này vẫn cố chạy theo sau bóng lưng của mẹ, chạy mãi chẳng tới được chỗ mẹ. Em ngã quỵ xuống đất, thầm nghĩ sẽ không tha thứ cho mẹ.

Nhưng đến ngày hôm trước, các cô nói gì đó với nhau, rồi cô dẫn em đi đến một căn nhà nhỏ, chỉ một chút ánh sáng len lỏi vào nhà thôi. Một cái dáng nhỏ bé ngày nào giờ hốc hác, xanh xao. Em ngây người nhìn, đó là mẹ. Chẳng nhớ đến suy nghĩ ngày nào nữa, em chạy tới sà vào lòng mẹ, ôm mẹ thật chặt. Mấy cô nói “Mẹ em bị bệnh từ lâu, vì không có tiền chữa trị, sợ em khổ nên gửi em vào đây, nhờ mấy cô chăm sóc giùm. Khi mẹ khỏe thì quay lại. Nhưng e rằng… không có ngày đó.” Mấy cô vừa nói xong, em nhìn mẹ, giọng nói nhẹ nhàng ngày nào cất lên “Dương của mẹ, con đừng làm cho bố mẹ thất vọng nha, cô con gái bé nhỏ của mẹ. Xin lỗi vì… mẹ không bảo vệ con được… không đem đến hạnh phúc cho con được. Mẹ xin lỗi con.”

Em ôm mẹ thật chặt và nói với mẹ, con yêu ba mẹ nhiều lắm. Mẹ em đã ra đi trong vòng tay của em, để lại em trên cõi đời này một mình. Khoảng thời gian em bị bệnh, ba mẹ ngày đêm chăm em, đến khi gặp khó khăn, ba mẹ không muốn em khổ mà... chấp nhận xa em. Giá như, một lần em được quay trở lại. Em sẽ đền đáp những ngày tháng vất vả ấy, em sẽ không để ba mẹ buồn, nhưng bây giờ... ba mẹ đã gặp nhau, đã đi xa lắm rồi. Em nhớ ba mẹ lắm.”

Hàng lệ rơi bên khóe mắt cay nồng của em như chiếc chuông vang lên giúp tôi nhìn thấu những lỗi lầm của mình đã gây ra cho ba mẹ. Tôi và em ôm nhau một hồi lâu trước những đứa trẻ hồn nhiên. Đến lúc phải đi, từng bước chân của tôi nhấc lên một cách nặng nề, chỉ muốn được ở dưới mái nhà đang thắp lên những hi vọng bé nhỏ, một cuộc đời sẽ chỉ có bình an.

Trong chiếc cửa kính nhỏ của xe, tôi ngắm nhìn bầu trời bên ngoài. Ánh nắng đỏ rực, tô rõ từng suy nghĩ của tôi về cô gái bé nhỏ đầy kiên cường ấy. Tia nắng cuối cùng dần buông xuôi, một ít tia sáng đầu tiên rọi lên tấm khăn trải màu xanh thẳm, bao la giữa trời với những ngôi sao lấp lánh thắp sáng buổi tối chiều. Tôi mong Dương sẽ khép lại quá khứ đau buồn đó và hãy giữ lại những kỉ niệm đẹp mà em có khi ở bên gia đình.

NGUYỄN TRÚC VY (TP. Thủ Đức)

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên

    Đáp án: